Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 292



Hoàn hồn.

Du Ánh Tuyết cười khổ. Rút tầm mắt lại, bước vào nhà vệ sinh.

Không nhìn lại bóng lưng đó, càng không đuổi theo.

< Dù ở New York hay Hà Cảng, cô đã vô số lần nhìn thấy những dáng hình tương tự, đã từng tuyệt vọng đuổi theo. Trên đường phố New York, cô từng suýt bị xe tông vì đuổi theo bóng dáng đó, khiến Trịnh Thanh Vy mắng té tát.

Nhưng… Càng mong đợi, càng thất vọng.

Sự chênh lệch mãnh liệt, cho nên, Du Ánh Tuyết cũng đã có kinh nghiệm.

Dù bóng lưng có giống nhau đến đâu, cô cũng sẽ không bao giờ đuổi theo nữa. Hơn nữa, nếu đó thực sự là anh… Có chắc cô có thể bình tĩnh đối mặt không?

Lắc đầu, gạt những suy nghĩ lộn xộn đó sang một bên, cố gắng khiến bản thân dào dạt, bình tĩnh trở lại.

Cô bình tĩnh bước vào nhà vệ sinh.

Cơm, ăn dở.

Trịnh Thanh Vy gọi điện đến, triệu tập bọn họ.

“Cứu! Gọi lúc nào không gọi, cứ nhằm lúc này để gọi!”

Có người than phiền.

Nhưng vẫn ném dao nĩa, xách túi chạy vội lên tầng để lại tài liệu.

Vội vội vàng vàng, nhưng may mắn thay, tất cả họ đều có một bộ ngực khỏe mạnh.

Sau khi sửa sang lại trang phục, tất cả theo Triệu Thanh Vy đến phòng họp trên tầng 30.

Bên ngoài phòng họp, trợ lý và thư ký của Trần Quốc An đã đứng đó. Thần kinh hai người đều căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.

Sau khi bị họ ảnh hưởng, Du Ánh Tuyết và cả nhóm cũng thắt chặt thần kinh. E rằng sếp lớn bên trong không phải là người dễ đối phó.

Trịnh Thanh Vy cho họ một ánh mắt trấn định, sau đó nói với thư ký của Trần Quốc An: “Xin chào. Tôi là Vivian, tôi có hẹn với sếp của cô.”

“Ông chủ vừa đến. Mời vào”

Thư ký mở cánh cửa nặng nề của phòng họp, dẫn họ vào.

Trịnh Thanh Vy đi tuốt ở đằng trước, Du Ánh Tuyết là người dự bị, nên dĩ nhiên là người cuối cùng bước vào.

Tần Nguyên chắn tầm nhìn của cô, cô không thể nhìn thấy mặt mũi thật của sếp tổng. Mà Trịnh Thanh Vy đi phía trước cũng hơi dừng lại.

“Giám… Giám đốc Khang?” Một lúc lâu mới nghe thấy tiếng nói kinh ngạc của Trịnh Thanh Vy.

Khang?

Chỉ là cùng tên thôi, nhưng vẫn đâm thẳng vào tim Du Ánh Tuyết.

Thật sự, không dám nghĩ. Dẫu sao, trùng tên thường thấy mà. “Khiến cô đợi lâu rồi, cô Thanh Vy.” Giọng nói này…

Không kịp chuẩn bị, cảm giác chẩn động ập tới.

Chiếc máy tính không cầm chắc nổi, như sắp rơi xuống đất.

Mình bị ảo giác sao?

Tại sao cô lại thấy, âm thanh… cũng giống nhau như vậy?

“Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được giám đốc Khang ở đây”. Trịnh Thanh Vy hoàn hồn nói, giống như anh, dùng giọng công việc đáp lại..

Vững vàng bước về phía anh.

Người đàn ông đứng dậy, bắt tay cô ta: “Mời ngồi.”

Trịnh Thanh Vy gật đầu, quay lại nhìn nhóm mình đưa tới, ánh mắt thoáng dừng trên mặt Du Ánh Tuyết.

Rõ ràng có thể cảm nhận được sự lo lắng của Du Ánh Tuyết, cô ta dùng ánh mắt trấn an, sau đó giới thiệu: “Giám đốc Khang, đây là đội của tôi.”

Quay sang Du Ánh Tuyết và những người khác: “Đây là giám đốc Khang. Làm quen đi.”

“Giám đốc Khang, xin chào.”