Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 270





Qua kính chắn gió, cô ta có thể thấy được vẻ giận giữ của Kiều Quốc Thiên.

Khóe môi cô ta nhếch lên.

Cô ta đã đoán đúng, những tấm hình kia xem ra đã có hiệu quả. Cô ta sớm biết Kiều Quốc Thiên sẽ đến tìm mình để hỏi tội, cho nên đã đứng đây chờ anh ta tới.

Kiều Quốc Thiên đóng cửa xe lại, sau đó nhanh chóng kéo cô ta một cách thô bạo, ép vào thân xe.

Lưng cô ta bị đập vào thân xe, phía sau hẳn là đã tím xanh một mảng, đau đến trán cô ta ứa ra mồ hôi lạnh.

“Kiều Quốc Thiên, anh nổi điên cái gì vậy?” Cô ta trừng mắt nhìn anh.

“Tôi nổi điên? Tôi đã cảnh cáo cô rồi mà, những tấm hình đó không thể bị phát tán ra ngoài.” Kiều Quốc Thiên gần như là nghiến răng nghiến lợi nói.

Tô Hoàng Quyên cười: “Bây giờ mới nghĩ làm anh trai tốt rồi à? Lúc trước bỏ thuốc cô ta, chụp mấy tấm hình này, sao không nghĩ tới hậu quả?”

“Những tấm hình này được lan truyền thì có lợi gì cho cô chứ? Cô cho rằng như vậy thì Kiều Phong Khang sẽ cưới cô à?”

“Đúng vậy, anh ấy sẽ không kết hôn với tôi!” Lời nói của Kiều Quốc Thiên như đánh vào vết thương của cô ta, cô ta cao giọng nói.

Cô ta đứng thẳng lưng, cố chấp nhìn anh chằm chằm, trong mắt hiện lên sự căm hận sâu sắc: “Là bởi vì anh ấy không chịu cưới tôi, đó là lý do tại sao tôi muốn hủy hoại tình yêu của anh ấy và Du Ánh Tuyết! Vì anh ấy đối xử với tôi tàn nhẫn, đừng trách tôi đối với anh ta tàn nhẫn!”

chapter content



Tô Hoàng Quyên kiên định nhìn anh ta, đối diện với vẻ mặt lãnh đạm và lạnh nhạt của Kiều Quốc Thiên, không hiểu vì sao, đôi mắt cô ta dần trở nên mơ hồ.

“Anh thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ của chúng ta sao? Bao gồm cả… quan hệ trên giường?”

“Loại quan hệ đó, tôi đã sớm thấy chán rồi!”

Hai mắt Tô Hoàng Quyên đỏ bừng, tát một cái lên mặt Kiều Quốc Thiên.

Kiều Quốc Thiên giật mình. Cô ta ra tay không nhẹ, khiến cho mặt anh ta vẫn còn nóng rát.

Nhưng mà…

Hoàn hồn, anh ta vẫn không chút biểu cảm, nhét chìa khóa xe vào tay cô, mở cửa xe, nhét cả người cô vào.

“Lập tức biến mất khỏi mắt tôi!”

Một cái tát để đổi lấy một thái độ kiên quyết hơn.

Chiếc xe biến mất trong trang viên với tốc độ như điên.

Nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy bóng dáng ngày càng nhỏ trong gương, Tô Hoàng Quyên chỉ cảm thấy buồn bực trào ra, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.

Cô khẽ cắn môi. Đưa tay lên và lau khô. Tại sao cô phải khóc?

Vì Kiều Phong Khang à? Không! Đêm qua cô đã thề rằng cô sẽ không bao giờ chịu đựng anh nữa, sẽ không bao giờ bị anh làm nhục nữa. Ngược lại, nỗi đau mà anh gây ra cho cô, cô phải trả lại tất cả!

Vì thế… Những giọt nước mắt này, là dành cho Kiều Quốc Thiên? Buồn cười!

Bọn họ chỉ là bạn giường, nói thẳng ra chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi! Không có anh ta, sẽ còn có người đàn ông khác, cô ta dựa vào cái gì mà phải rơi lệ vì anh ta?

Cô ta nghĩ…

Có lẽ là vì bản thân giữ được nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn chết, chết hoàn toàn trong lưới tình.

Kiều Phong Khang và bà cụ nói câu được câu chăng, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, không biết lái xe hay Kiều Quốc Thiên bao giờ mới đến thôn trang này.

Cứ chờ đợi thế này không phải cách.

Có hơi nóng ruột.

Chẳng biết tại sao, ngực, càng ngày càng khó chịu.

Ngột ngạt đến mức gần như không thở được.