Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 128



Im lặng.

“Dì Lý! Cỡ này đường đã đủ chưa?”

Du Ánh Tuyết nghiêm túc nhìn cái cân nho nhỏ.

“Ừ! Cỡ đó được rồi.” Dì Lý trả lời.

Thấy cậu chủ nhẹ nhàng bước vào, bà ấy cũng biết điều, lặng rẽ ra khỏi phòng bếp.

Sự chú ý của Du Ánh Tuyết đều đặt vào lượng đường, nên cô không hề hay biết trong phòng đã đổi người.

Vì thế đến lúc eo bị ôm chặt, khuôn mặt đẹp trai, ấm áp của người đàn ông kề sát vào cô từ phía sau, cô bật cười ngã ra sau, dựa vào ngực anh theo bản năng.

“Sao chú lại đến đây?”

“Họ nói em ở phòng bếp, tôi tò mò nên đến xem thử.

“Chú ôm cháu như vậy làm cháu không có cách nào tập trung tinh thần làm bánh gato” Du Ánh Tuyết liếc anh, trên mặt vẫn luôn hiện ra nụ cười ngọt ngào.

Còn ngọt hơn cả bánh gato. “Em đang làm cho tôi à?”

“Vâng! Chú chẳng thiếu thứ gì mà cháu lại không có gì cả, nên… Cháu chỉ có thể làm cho chú thứ này. Nhưng cháu nói trước, dù bánh có ngon hay không thì chú cũng phải ăn hết đấy.”

Du Ánh Tuyết xoay người, ngang ngược nói lên yêu cầu của mình.

Kiều Phong Khang bình tĩnh nhìn gương mặt nhỏ nhắn, ngây thơ của cô mà trong lòng cuồn cuộn nhiều cảm xúc phức tạp.

Ánh mắt anh sâu xa, vẻ mặt hơi nghiêm túc.

“Ánh Tuyết! Tối mai chúng ta hẹn hò đi!”

“Hẹn hò ư?” Đôi mắt của Du Ánh Tuyết trong suốt.

“Ừ! Hẹn Hò. Nhân tiện…” Anh hơi ngập ngừng một lát, dường như quyết tâm mới mở miệng: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”

Du Ánh Tuyết tò mò nhìn anh: “Nói chuyện gì?”

“Mai rồi biết, tối nay không cho phép hỏi lại” Kiều Phong Khang xoay cô lại, anh ôm cô từ phía sau, đặt cằm trên đỉnh đầu cô: “Em nhớ mai là ngày gì chứ?”

“Vâng” Du Ánh Tuyết gật đầu.

“Tôi còn tưởng là em vẫn không tim không phổi như trước.” Anh cảm động, dùng ngón tay thon dài lau sạch bột mì trên mặt cô.

Cô hơi nhíu mày, cố ý nói: “Sáng nay, dì Lý gọi điện nhắc nhở cháu từ sớm, cháu không nhớ cũng không được.”

Trái tim vui vẻ lại chìm vào đáy cốc vì mấy câu của cô bé này.

Đúng là cô nhóc không có lương tâm.

Anh vẫn đặt quá nhiều hy vọng vào cô rồi.

“Em cứ bận việc của mình đi, mai còn phải đến lớp, nhớ ngủ sớm một chút!” Kiều Phong Khang buông cô ra, xoay người định ra ngoài.

“Chú ba!” Du Ánh Tuyết quay đầu, kéo tay anh. Thấy vẻ mặt anh khó coi, cô không đùa nữa mà cẩn thận hỏi anh: “Chú tức giận à?”

Kiều Phong Khang cố ý xụ mặt, cứng rắn: “Không có!”.

“Cháu chỉ đùa với chú chút thôi!” Du Ánh Tuyết vội vàng giải thích: “Sáng sớm dì Lý có gọi cho cháu nhưng… Thật ra cháu đã sớm biết mai là sinh nhật chú.”

“Sao tôi phải tin em?” Anh vẫn lạnh lùng, nghiêm túc, cố ý làm cô sốt ruột: “Trước đây em không nhớ ngày sinh nhật của tôi vào lòng, bây giờ không nhớ thì có gì lạ đâu? Tôi chưa từng đặt quá nhiều hy vọng vào em nên em không nhớ cũng không sao hết”

“Nhưng cháu nhớ thật mà!” Du Ánh Tuyết nóng nảy.

Cảm giác bị anh hiểu lầm thật khó chịu.

Rõ ràng da mặt cô rất mỏng, rất thẹn thùng khi bày tỏ tình cảm của mình, nhưng càng bị anh hiểu lầm, cô càng muốn anh biết được nỗi lòng của mình.

Ít nhất…

Phải để anh biết tình cảm của mình.

Cô dùng hai tay ôm cổ anh rồi nhón chân, khó khăn lắm mới đối mặt với anh: “Mặc dù lúc trước cháu có hơi quá đáng, chú vẫn luôn nhớ sinh nhật cháu nhưng cháu chẳng bao giờ nhớ sinh nhật chú, cũng chưa từng chuẩn bị quà sinh nhật cho chú..”

“Tự kiểm điểm rất chính xác.”

“Nhưng đó là chuyện trước đây. Bây giờ… Khác rồi.”

Ánh mắt Kiều Phong Khang càng sâu xa. Anh hơi cúi đầu, ánh mắt dụ dỗ cô: “Bây giờ khác chỗ nào?”

“Bây giờ..” Du Ánh Tuyết nhìn anh, bắt gặp ánh mắt kích động và dụ dỗ của anh, mặt cô đỏ bừng lại không dám nói tiếp: “Dù sao chú cứ biết là… Bây giờ khác rồi! Chú còn hỏi lại là biết mà còn cố hỏi!”

Cô nhìn anh một cái rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt, tay trượt khỏi vai anh.

Nhưng…