Bé Chanh Siêu Chua

Chương 10: Sâu Quá (H)



Bắp chân của Cố Ninh co giật, cảm giác toàn thân như bị đẩy từ dưới lên đến đỉnh vậy, bụng nhỏ không kiềm chế được siết chặt, hơn nữa còn ngậm côn th*t của Trần Tùng đi vào càng sâu.

Bây giờ cơ thể đã hoàn toàn mềm thành vũng nước, cô nằm sấp xuống, nghiêng mặt dán lên lồng ngực trần trụi của anh, nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của người đàn ông.

Cố Ninh không muốn nữ trên, thà rằng đổi ngược lại. Nhưng Trần Tùng đã đâm đến mức bên dưới cô chảy nước liên tục rồi.

“Ưm…sâu quá…”

Chuyện sau đó, Cố Ninh không nhớ nữa.

Đêm đen bỗng nhiên rời đi, ánh nắng ban mai chui vào cửa sổ, xuyên qua khe hở của rèm cửa tạo thành một tia sáng nhỏ, chiếu đến cơ thể trắng nõn của thiếu nữ vẫn đang nằm trên giường.

Cơ thể nhỏ bé của Cố Ninh cuộn tròn lại, đôi gò bồng đảo khẽ run lên trong không khí, nụ hoa màu hồng nhạt và vùng xung quanh quầng vú bị người ngậm đến màu sắc đậm hơn so với lúc trước một chút.

Hai chân hơi dang ra một chút, ở giữa có đủ các vết cắn lớn nhỏ, huyệt nhỏ được “đám cỏ” phủ đầy.

Cô chậm rãi tỉnh lại, bên dưới vừa đau vừa sưng.

Cúi đầu vừa nhìn, cơ thể có ba màu sắc giao thoa, một kiểu là màu trắng vốn có của làn da, một cái là bị hôn ra vết đỏ, một kiểu xanh tím là bị bóp eo đâm vào mà sinh ra.

Trong phòng yên tĩnh, Cố Ninh ngồi dậy ngẩn người một lúc, lại đi xuống giường, không ngờ rằng chân vẫn còn mỏi nhừ, chút nữa thì ngã sấp.

Là Trần Tùng đỡ lấy cô.

“Bên dưới đau à?” Người đàn ông vừa đánh răng không lâu, khi nói còn mang theo mùi vị tươi mát của kem đánh răng còn sót lại, nhẹ nhàng ôm Cố Ninh lên.

Cô lắc đầu: “Không phải, chính là chân hơi nhũn một chút, chắc là máu huyết chưa lưu thông.”

Anh bế Cố Ninh đặt lên trên giường trước, từ trong tủ quần áo lấy ra áo ngủ màu xanh bạc hà, để cô mặc trước.

Cô mặc váy ngủ vào mới cảm thấy có chỗ gì đó không đúng: “Sao anh không đưa cái đó cho em?”

Trần Tùng: “Cái gì?”



Da mặt của Cố Ninh mỏng: “Quần lót và áo ngực.”

Anh nói lời gì cũng đều mặt không đỏ tim không đập nhanh: “Bên dưới của em đã bị anh làm đến sưng rồi, tạm thời đừng mặc quần lót, rất dễ cọ vào, áo ngực đợi lúc nữa mặc sau cũng không sao.”

Cô im lặng không lên tiếng.

Trần Tùng ôm Cố Ninh ra khỏi phòng, đặt cô lên bồn rửa, cầm cốc đánh răng rót nước, nhét vào tay cô sau đó lại bóp kem đánh răng lên bàn chải, đưa qua: “Đánh răng đi.”

Khuôn mặt nhỏ của Cố Ninh ửng màu hồng nhạt bị người đàn ông hung hăng tưới ẩm, nhìn anh, tạm thời không nhận lấy, bỗng nhiên hỏi: “Có phải anh không muốn em đi Bắc Kinh phải không?”

Thiếu nữ mở to đôi mắt giống như được nước rửa sạch nhìn Trần Tùng.

“Đúng vậy thì sao, không đúng vậy thì sao?” Anh không trả lời thẳng, véo tai cô chơi đùa, cười nói: “Chẳng lẽ em sẽ vì anh mà không đi Bắc Kinh học đại học à?”

Cố Ninh cầm lấy bàn chải đánh răng đã có kem, thành thật nói: “Sẽ không.”

Trần Tùng tựa lên bồn rửa, chân dài gác lên ghế gỗ đằng sau cô, khoanh tay, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Cố Ninh trong gương, một khuôn mặt không son phấn rất xinh đẹp.

Anh cảm thấy rất buồn cười: “Thế thì nếu không được, chẳng lẽ ông đây nhốt em ở trong nhà.”

Cố Ninh bĩu môi: “Đó là phạm pháp.”

Trần Tùng “A” một tiếng, cái tay không an phận từ gấu váy của cô chui vào trong, túm lấy đôi gò bồng đảo mềm như bông của cô, thịt mềm tràn ra giữa năm ngón tay của anh: “Ông đây lại không sợ phạm pháp.”

Cô tin anh mới là lạ.

Cố Ninh ngậm nước súc miệng, phun ra, lại đánh răng, má cô phồng lên, giống như động vật nhỏ.

Đợi đến khi đánh răng xong, cô lại hỏi anh: “Vì sao anh không muốn em đi Bắc Kinh học đại học?”

Trần Tùng im lặng mấy giây mới đưa ra đáp án: “Không tiện làm em.”

Cô: “...”

Cố Ninh đã biết lý do từ trong miệng anh nói ra sẽ không phải lý do nghiêm chỉnh gì. Cô cầm lấy tay đang bóp ngực cô của anh ra, đi vòng qua chân dài đang gác đằng sau lưng cô của anh, đi đến phòng khách.



Trần Tùng như không có xương đứng thẳng người lên, cũng rời khỏi bồn rửa.

Trên bàn phòng khách là bánh bao, quẩy, mì xào, sữa bò vừa mới mua về. Cố Ninh kéo ghế ngồi xuống, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên có chút nghiêm túc: “Trần Tùng.”

Anh ngồi xuống bên cạnh cô: “Nói đi.”

Cố Ninh không nói ra lời: “Lúc đầu vì sao anh muốn kết hôn với em.”

Trần Tùng cắn miếng quẩy, dáng vẻ lười biếng, mí mắt cũng không nhấc lên: “Em là vì lý do gì mà gả cho ông đây, thì ông đây chính là vì lý do đó mà lấy em.”

Cô “ồ” một tiếng, hút một ngụm sữa bò: “Thế anh có từng nghĩ đến, nếu như sau này anh gặp được người anh thích…”

“Mẹ nó em định nói cái gì?”

Anh cắt đứt lời Cố Ninh.

Lông mày của Trần Tùng lạnh xuống, cơn giận cũng vô hình trung tập trung lại đó, vứt quẩy xuống, nhìn cô: “Cái gì gọi là sau này anh sẽ gặp được người mình thích? Cố Ninh, em tốt nhất nói rõ ràng cho ông đây.”

Cố Ninh sợ đến muốn xoay người bỏ chạy, bị anh bóp eo nhỏ kéo về.

Trần Tùng tức quá hoá cười: “Chạy cái gì, ông đây còn có thể ăn thịt em à?”

Cô rụt cổ: “Sợ anh đánh em.”

Anh tức giận: “Ông đây từng đánh em?”

Cố Ninh nhỏ giọng: “Chưa.”

Trần Tùng quay mặt cô lại: “Thế vì sao em lại sợ ông đây đánh em?”

Cô im lặng một chút, lại bắt đầu tủi thân: “Không biết, là hơi sợ, ai bảo anh hung dữ với em.”

Anh cười lạnh: “Ông đây chỉ biết làm em, đánh em là không có khả năng.”