Bảy Vị Thần

Chương 56: Bị bệnh



Cuộc họp kéo dài cả ngày mới kết thúc.

Nội dung cuộc họp trải dài, từ tóm tắt sự việc, phân tích thân phận và mục đích của đối phương, phân tích năng lực của đối phương, cho đến biện pháp phòng thủ, phản công, điều tra, và trấn an người nhà nạn nhân.

Thần Phong mệt mỏi quay trở về phòng. Anh ngả lưng xuống giường, hai mắt khép lại, lông mày hơi chau, đầu ngón tay day day mi tâm, cố gắng khiến mình tỉnh táo hơn đôi chút.

Phản ứng khi đó của bọn họ, quả thật có chút kỳ lạ.

Lúc nghe anh nói mục tiêu của bọn chúng là Hàn Bội Bội, tuy rằng Hàn Công tước đã rất sợ hãi cùng lo lắng, nhưng anh có cảm giác đó không chỉ là lo lắng đơn thuần cho con gái của mình. Phản ứng của ông khi đó có chút dữ dội quá mức, ánh mắt của ông cũng chợt lóe lên tia gì đó rất kỳ lạ…

Giống như, ông đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra. Rất kinh hãi, rất hoảng sợ, rất lo lắng, rất bất an, nhưng lại không có kinh ngạc hay nghi ngờ.

Mà thái độ và phản ứng của năm vị còn lại cũng kỳ lạ không kém.

Trong một thoáng, anh nhìn ra được bọn họ giống như đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm khi biết mục tiêu là Hàn Bội Bội. Nhưng chỉ vài giây sau, bọn họ lại đều thay đổi sắc mặt, trở nên bất an và lo sợ như trước, lại còn có cả tia do dự và nghi hoặc.

Bọn họ rốt cuộc là biết những gì?

Nhóm người đó là ai?

Sức mạnh đó là gì?

Và… tại sao luôn có kẻ muốn ám hại Hàn Bội Bội cùng những người khác?

*

Bởi vì chuyện này mà cả ba học viện đều tạm thời ngừng dạy học để tiến hành sửa chữa và nâng cấp hệ thống phòng ngự. Về hai học viện khác thì nhóm Hàn Bội Bội không quá để ý và quan tâm nên không biết nhiều, nhưng riêng học viện Tinh Túc thì quả thật vấn đề an toàn đã được siết chặt hơn trước rất nhiều.

Hệ thống phòng ngự của học viện Tinh Túc chính thức được mở hai mươi tư trên bảy, không có lúc nào là đóng lại. Lớp phòng ngự này được tạo nên từ mười vị pháp sư mạnh nhất của Kinh Đô, sử dụng loại thần chú phòng ngự cổ xưa, cho dù những kẻ kia quay lại, bằng vào sức mạnh to lớn đến kỳ lạ kia cũng không thể phá vỡ nó trong vòng vài chiêu. Để tạo lớp phòng ngự này mà mười vị pháp sư kia đều như muốn dốc toàn bộ ma lực của mình vào thần chú, sau khi hoàn thành chú thuật, ai nấy đều xây xẩm mặt mày, toàn thân xụi lơ tựa như muốn ngất xỉu đến nơi.

Học sinh và giáo sư muốn vào được học viện phải có một ấn ký đặc biệt. Ấn ký này được đích thân Hiệu trưởng đến gặp từng người để thi triển. Trên người mang ấn ký, bọn họ có thể tự do ra vào học viện, nếu không có ấn ký thì không thể vào, thậm chí nếu có ý đồ cường ngạnh xông vào cũng sẽ bị hệ thống phòng ngự phản kích.

Lực lượng vệ sĩ trong học viện cũng được tăng mạnh, trong đó một phần ba là binh lính hoàng gia do Đức vua cử đến, sẽ liên tục tuần tra trong học viện. Làm đến mức này, thật sự là muốn biến Tinh Túc trở thành nơi thành đồng vách sắt, ngay cả một con ruồi cũng không để lọt.

Sau khi học viện hoạt động trở lại, các học sinh trở về cuộc sống thường nhật ngày ngày đến lớp của mình. Đa số học sinh vẫn lựa chọn di chuyển bằng xe để đến học viện, chỉ có một số người có tính cảnh giác cao là lựa chọn truyền tống thẳng đến học viện.

Nhóm của Hàn Bội Bội thì còn hơn hẳn vậy, chuyển thẳng vào trong ký túc xá của học viện mà sống. Kết quả này được đưa ra sau khi sáu cặp phụ huynh mấy đêm thức trắng suy nghĩ cẩn thận. Vốn ban đầu bọn họ tính để con mình ở nhà, bởi vì bọn họ cảm thấy đặt dưới mí mắt mình dù sao cũng an tâm hơn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bọn họ tuy có thể thuê vệ sĩ hầu cận, trình độ lại không thể nào bằng binh lính hoàng gia; bọn họ cũng có thể thiết lập hệ thống phòng ngự, cấp bậc lại không thể nào bằng được hệ thống phòng ngự của học viện. Vì vậy bọn họ mới quyết định để cho con mình chuyển hẳn đến học viện mà ở, sau này nếu không có chuyện gì quan trọng cũng không cần phải rời học viện.

Nhóm Hàn Bội Bội biết rõ chính mình mới là mục tiêu của bọn chúng, với quyết định này của cha mẹ mình tự nhiên không có dị nghị gì. Linh Ai Dã và Dương Minh Nhật đang sống ở Hàn gia cũng tự nhiên mà theo Hàn Bội Bội chuyển đến học viện ở. Ngay ngày đầu tiên đi học lại, cả tám người đã tay xách nách mang, truyền tống thẳng tới học viện.

Ký túc xá của học viện thuộc loại hai người một phòng, dựa vào gia thế của mình, Hàn Bội Bội và Linh Ai Dã dễ dàng được xếp ở cùng phòng với nhau.

Ngày hôm sau đi học lại, hai người chia ra hai hướng khác nhau mà đến lớp học của mình. Có vẻ như trận tấn công lúc trước đã ảnh hưởng rất nhiều đến mọi người, ngay cả thời khóa biểu của học sinh và giáo viên cũng bị chỉnh sửa đôi chút, thêm vào các tiết học dạy chiến đấu. Trước đó, học viện đã quy định trong mười tiết câu lạc bộ thì học sinh phải tham gia ít nhất sáu tiết, lúc này đã bị thay đổi thành bốn tiết, sáu tiết còn lại chính là tiết dạy thực chiến. Hơn nữa, vì đảm bảo chất lượng của buổi dạy mà lịch học câu lạc bộ và thực chiến cũng được học viện định sẵn, học sinh sẽ không được tự do sắp xếp như trước nữa.

Lịch học của Hàn Bội Bội không trùng với Linh Ai Dã, hôm nay cô không học thực chiến mà phải sinh hoạt câu lạc bộ, vì vậy cô cũng không chờ Linh Ai Dã mà lập tức đi đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ sau khi tiết học cuối cùng kết thúc.

Đoạn đường từ lớp học đến câu lạc bộ đi ngang qua vườn hoa của học viện. Vườn hoa này cũng không phải loại vườn hoa nho nhỏ lơ thơ vài cọng cỏ vài bông hoa, so sánh ra thì chỉ thua mỗi vườn Thượng uyển trong hoàng cung. Vườn hoa rất rộng, lối đi thoáng đãng, hai bên đường là những bồn hoa lớn với cây cảnh được tạo hình chăm sóc tỉ mỉ, hoa trồng trong vườn đủ sắc đủ dạng, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng làm say lòng người.

Bởi vì vừa mới kết thúc ngày học, trong vườn có vài học sinh đi qua đi lại, nhanh chóng di chuyển đến địa điểm học tập tiếp theo. Trong khung cảnh như vậy, hình ảnh một học sinh yên lặng an nhiên ngồi tựa dưới gốc cây say ngủ tự nhiên sẽ trở nên nổi bật hơn cả, đặc biệt là khi trên người người nọ còn mặc bộ đồng phục màu vàng.

Hàn Bội Bội hơi nhướng mày ngạc nhiên, bước chân bất giác chuyển hướng tiến về phía người nọ. Anh dựa lưng vào thân cây to lớn phía sau, tán cây rậm rạp xanh mướt tạo thành bóng râm mát mẻ, giúp anh càng thêm thoải mái mà ngủ. Có lẽ anh ngủ rất say nên ở giữa nơi người người qua lại thế này cũng không tỉnh giấc, lúc cô tiến lại cũng không hay biết gì.

Hàn Bội Bội quan sát sắc mặt anh, trái ngược với suy nghĩ của cô, khuôn mặt anh khá hồng hào, cánh môi cũng hồng nhuận tràn đầy sức sống, chỉ có điều lông mày anh lại hơi chau nhẹ. Cô ban đầu còn cho rằng vì mấy ngày qua phải lo nghĩ vụ tấn công nên Thần Phong mới quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi ở đây, nhưng sắc mặt của anh lúc này lại trông không giống người lao lực thiếu ngủ chút nào.

Chỉ là, thấy lông mày anh chau lại, Hàn Bội Bội cho rằng có lẽ anh đang không quá thoải mái. Nơi này lại đang ở ngoài, anh dù gì cũng là Hoàng tử, ngủ ở đây không thích hợp cho lắm, bèn khẽ gọi anh, “Hoàng tử.”

Thấy anh không có dấu hiệu tỉnh lại, cô không khỏi nghi ngờ, do dự một chút thì đưa tay lay nhẹ anh, “Hoàng tử…”

Vừa mới chạm đến anh, cô đã bị nhiệt độ nóng bỏng nơi tiếp xúc truyền lại làm cho giật mình, có chút hốt hoảng sờ trán anh, quả nhiên nơi đó nóng rực, tựa như bị thiêu đốt.

“Hoàng tử, ngài tỉnh dậy đi! Ngài bị bệnh rồi, không thể tiếp tục ngủ ở đây được.”

Cô đúng là ngốc mà! Đáng lẽ khi thấy sắc mặt anh hồng hào như vậy phải cảm thấy có điểm kỳ lạ rồi mới đúng.

Gọi anh mãi mà không được, Hàn Bội Bội chuyển sang lay anh, lực đạo so với lúc trước tăng lên không ít, “Hoàng tử! Hoàng tử! Ngài tỉnh dậy đi, Hoàng tử! Hoàng----”

Thân thể Thần Phong đột nhiên nghiêng về phía trước, yếu ớt đổ gục lên người cô. Hàn Bội Bội không kịp phòng bị nên bị anh đẩy ngã ngồi phịch ra sau, hai tay theo bản năng đỡ lấy anh, tránh cho anh ngã lăn ra đất. Đầu anh gục vào giữa hõm cổ cô, nhiệt độ nóng rực dưới làn da truyền thẳng đến khiến nơi đó của cô tưởng chừng như bị đốt cháy. Nhiệt độ giống như có thể lây lan, nháy mắt cả khuôn mặt cô đều nhuộm một màu đỏ ửng.

Hàn Bội Bội hốt hoảng theo bản năng nhìn xung quanh, lúc này tuy đã vắng người hơn nhưng vẫn còn một hai học sinh, bọn họ đều đang hiếu kỳ tò mò nhìn về phía này, làm cho cô không khỏi cảm thấy bối rối nôn nao. Không để thừa một giây nào, cô lập tức dùng thuật Dịch chuyển không gian, đem mình và Thần Phong dịch chuyển đến phòng y tế trong học viện.

Có lẽ vì tâm thần không yên dẫn đến độ chính xác bị giảm, Hàn Bội Bội vốn định dịch chuyển đến góc phòng trống trải của phòng y tế để tránh trường hợp vì có người trong phòng mà xảy ra va chạm thì kết quả lại lệch một chút, va phải tủ đựng thuốc cách tận hai sải tay. Thân thể Thần Phong toàn bộ đều dựa lên cô, nay lại còn xảy ra va chạm khiến Hàn Bội Bội nhất thời không giữ nổi anh, hai người loạng choạng cùng ngã xuống đất. Trong lúc cấp bách, Hàn Bội Bội chỉ kịp ôm lấy đầu anh để bảo vệ, toàn bộ thân thể đều bị anh đè lên, ngã uỵch một cái.

Tiếng lạch cạch nhỏ vang lên, Hàn Bội Bội nhìn lên thì thấy chân Thần Phong đập vào cạnh tủ, vội vàng nhìn xuống người mình đang ôm trong lòng, sợ anh bị đau mà tỉnh, cũng sợ anh tỉnh lại thấy mình đang được cô ôm trong ngực sẽ nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ dò xét.

Thế nhưng, xảy ra va chạm mạnh như vậy, người trong lòng cô lại vẫn an nhiên ngủ như thường.

Trong tâm Hàn Bội Bội bỗng dấy lên nghi ngờ.

Cô nhìn xung quanh, phát hiện lần này lại trùng hợp không thấy nhân viên y tế đâu, chỉ đành cố gắng cẩn thận đỡ Thần Phong lên giường, sau đó tìm nhiệt kế và thuốc hạ sốt cho anh uống. Hàn Bội Bội đứng ở cạnh giường nhìn anh sau một trận giày vò vẫn ngủ say như bị chuốc thuốc, tâm tình ngày càng trở nên nôn nóng rối loạn.