Bầu Trời Đêm Đen

Chương 18



Thủ lĩnh đứng đầu tinh linh dùng ánh mắt sắc bén tra hỏi cô:

- Cô là ai?

Cô giật mình núp sau lưng anh cô, tặc lưỡi nghĩ sao tinh linh thuần khiết mà đáng sợ vậy ta. Anh trai cô thấy vậy liền che chắn cho cô lên tiếng đáp lại lời tinh linh:

- Đó là em gái của ta, tên con bé là Arina. Lần này đi vào đây cũng là muốn chữa bệnh cho con bé. Mong các vị có thể cho chúng ta tá túc một đêm.

Sau lời nói của anh trai cô, mọi thứ rơi vào im lặng, cô ngó mặt ra nhìn thì giật mình khi ánh mắt sắc bén của tên thủ lĩnh đó vẫn hướng về phía cô, dường như vẫn đang đợi câu trả lời từ chính cô. Cô lấy hết can đảm tiến lại đằng trước và nói:

- Đúng vậy ta là Arina là tiểu thư của một nhà công tước mang dòng họ Diemons. Quả thật ta bị bệnh, để chữa bệnh ta phải đi qua khu rừng này mới đến được nơi đó. Ta mong ngài có thể rủ lòng thương cho chúng ta tá túc một đêm, ở bên ngoài quá nguy hiểm.

Mấy tinh linh còn lại lẩm bẩm với nhau, cô nghe chữ được chữ không

- Thật sự quá giống đi

- Nhưng cô ấy không phát sáng

- Chẳng phải đã tan biến rồi..

Cô mông lung nhìn về phía họ, đang bàn tán về cô sao? Tên thủ lĩnh nhìn cô một hồi rồi bỗng dưng nở nụ cười hòa nhã, thái độ khác hẳn với lúc vừa nãy. Hắn tiến lên dơ tay ý định bắt tay với cô:

- Đã làm cô sợ rồi, ta là Ren đội trưởng đội tinh linh canh gác cho ngôi làng này. Ta đồng ý cho các cô tá túc một đêm.

Cô hơi bất ngờ về thái độ xoay như chong chóng của những tinh linh này, chần chừ một lúc rồi mới bắt tay với thủ lĩnh, cô ra vẻ cảm kích:

- Vậy thì tốt quá, cảm ơn ngài nhiều.

Sau một hồi giằng co ở ngoài thì cuối cùng họ cũng đồng ý cho bọn cô vào tá túc một đêm. Và không biết bằng cách nào, bất ngờ có một luồng sáng hiện lên che khuất tầm nhìn của bọn cô, khi mở mắt ra thì bọn cô đã ở bên trong rồi. Cô mở căng mắt nhìn ngồi làng bên trong quả cầu mà không hỏi bàng hoàng. Quả là thế giới của thần tiên, tuy là được bao bọc bởi một lớp kết giới dày đặc nhưng bên trong như là một thế giới thu nhỏ vậy. Cũng có thể nhìn thấy bầu trời, hiện tại là buổi tối, bầu trời bên trong quả cầu đầy sao, những ngôi nhà thắp sáng đèn, người đi qua đi lại nói chuyện rôm rả. Ở đây cũng bày hàng bán như một thị trấn nhỏ. Nhìn từ bên ngoài cô cứ nghĩ nó chỉ là ngôi làng nhỏ, nhưng vào trong thì mới thấy nó giống như một thế giới thu nhỏ vậy. Hiện tại cô và mọi người đang đứng trên đỉnh đồi nhìn xuống. Trên đồi là một cánh đồng hoa đầy màu sắc, đứng từ trên đây nhìn xuống quả thật là một thế giới đầy thơ mộng. Đã vậy cô cảm thấy nơi này thân thiết đến kì lạ, cảm giác một chút ấm áp chạy qua tim. Anh trai cô thấy cô cứ thất thần đứng tại chỗ, liền lại gần vỗ vai cô:

- Arina! Đi thôi.

Lúc này cô mới choàng tỉnh chạy theo, thủ lĩnh tên Ren kia vừa đi vừa nói qua:

- Ta đưa các ngươi đến ở tạm tại căn nhà phía tây, nó đủ số phòng cho các ngươi, nơi đó cũng ít người qua lại. Tốt nhất là các ngươi không nên ra ngoài cứ ở yên trong đó, thức ăn sẽ được đưa đến tận nơi. Vào rạng sáng ngày mai ta sẽ cử người đến đưa các ngươi ra ngoài. Như các ngươi đã biết loài tinh linh chúng ta có thù với con người, nên tốt nhất cứ ở yên trong căn nhà đó đi.



Mọi người đều tỏ vẻ đồng ý với thỏa thuận của Ren. Sau khi đưa cô và mọi người tới khu ở, thì họ liền rời khỏi luôn. Cô để ý kĩ căn nhà, là nhà làm theo kiến trúc cổ xưa, lâu không có người ở nên mang mùi gỗ, căn nhà có 2 tầng tổng cộng 4 phòng. Có 6 người nên ở cũng thoải mái. Cô chọn phòng ở tầng 2, có cửa số hướng về phía thị trấn, bên dưới là cánh đồng hoa. Chia phòng xong ai về phòng người đấy, cô mệt mỏi ngả lưng xuống giường lười nhác không muốn thay quần áo. Lúc cô chuẩn bị thiếp đi thì tiếng gõ cửa vang lên:

- Arina, đừng có lên giường ngủ luôn đấy nhé, thay quần áo đi.

Cô bật dậy giọng ngái ngủ đáp lại:

- Em biết rồi mà.

Đúng là anh trai cô có khác, nắm thóp được mọi hành động của cô. Đứng dậy lấy đại một chiếc váy ngủ, cô vào tắm rửa qua và thay váy. Ở đây được cái tiện là mỗi phòng ngủ đều có phòng tắm riêng. Sau khi tắm xong cô không còn buồn ngủ nữa, lại gần cửa số nhìn xuống. Phía xa xa là thị trấn đầy những ánh đèn, bên dưới là cánh đồng hoa, mùi hường thơm dịu nhẹ quấn lấy quanh cánh mũi cô, lẫn vào những mùi hương đó cô bất chợt nhận ra một mùi hương quen thuộc. Vô thức kêu lên:

- A! Là hoa Dunkelrote Rose

Cô không nghĩ rằng ở đây lại có loài hoa này, không kiềm nổi lòng, cô muốn xuống đó ngắm chúng, cũng lâu rồi cô không được ngắm nhìn chúng. Nói là làm cô chạy xuống dưới, nhưng khi vừa đặt chân xuống dưới tầng 1. Anh trai cô đã đứng khoanh tay ở đó nhìn cô:

- Biết ngày là em sẽ chạy ra ngoài mà. Ở im trong này cho anh, không được đi đâu. Cơm sắp được bưng đến rồi. Em bớt quậy lại đi

Cô bĩu môi bực bội chạy lại bàn trà ngồi xuống:

- Em chỉ chạy ra sau nhà thôi mà, chứ có đi đâu xa đâu.

Anh trai cô nhíu mày nói:

- Sau nhà cũng không được

Lúc này có hai tinh linh đi vào bưng thêm vài giỏ gỗ đựng cơm, anh trai cô nhận lấy và cảm ơn họ. Sau khi họ rời đi anh cô liền gọi mọi người xuống dùng bữa, dùng xong thì Ren đến, anh ta nhìn cô một hồi rồi nói:

- Chủ nhân của ngôi làng này muốn gặp Arina, không biết là cô có thể đi theo ta một chuyến.

Nghe vậy anh trai cô lên tiếng hỏi:

- Gặp em ta sao? Có chuyện gì được chứ?

Ren mỉm cười hòa nhã nhưng lẫn vào trong đó là lời cảnh báo:

- Nên nhớ các người đang tá túc nhờ tại địa bàn của chúng ta, bớt hỏi lại và hãy làm theo lời ta nói.

Cô nắm lấy góc áo của anh trai:



- Anh! Cứ làm theo lời họ nói đi.

Anh cô nhìn Ren nói:

- Vậy thì ta sẽ đi cùng em ấy

Ren lắc đầu:

- Không! Chủ nhân của ta đã nói chỉ gặp mình cô ấy

- Nhưng..

Thấy anh cô có ý định ngăn cản cô liền lên tiếng:

- Được, ta sẽ đi

Rồi cô quay ra chấn an anh trai:

- Anh, không sao đâu. Chỉ là đi gặp mặt nói chuyện thôi mà.

Sau khi thỏa thuận xong, Ren lên tiếng:

- Trước tiên cô hãy thay bộ này đi, ta đã làm chút phép lên đó để cho cô giống tinh linh tránh những tinh linh khác nghi ngờ.

- Được!

Cô gật đầu nhận lấy quần áo từ tay Ren sau đó lên thay, đó là một bộ váy màu xanh lá, nó phát sáng nhẹ. Khi cô mặc lên, ngoại hình liền thay đổi một chút. Tóc cô ngả sang màu xanh nhẹ, tai cũng tự động dài ra tuy nhiên con ngươi vẫn là màu đen. Cô vốn dĩ đã trắng mặc bộ này lên khiến da cô trông nổi bật hơn. Váy dài đến đầu gối, ở phần eo có đính kèm thêm một dây đai được thắt nút kiểu nơ làm tôn lên chiếc eo thon gọn, là váy cúp ngực, bên ngoài khoác một chiếc áo vải mỏng tanh, nhìn xuyên thấu được cả làn da. Cô tặc lưỡi chấn an bản thân. Chỉ là đi nói chuyện thôi mà, không có gì phải sợ cả.

Cô bước xuống tầng dưới trước con mắt ngỡ ngàng của Ren, hắn ta thốt lên:

- Quả thực là rất giống.

Cô ngơ ngác hỏi lại:

- Giống? Anh nói vậy là sao?[/ORG]