Bất Diệt Long Đế

Chương 93: Đột vây



Lộc trưởng lão chỉ mới thăm dò ba quận thành phụ cận, còn có rất nhiều quận thành chưa điều tra, ai cũng không biết những nơi đó có người Vũ gia hay không.

Vũ gia là gia tộc ngũ phẩm, ở cùng đẳng cấp với ba Vương tộc ngũ phẩm.

Dù không có uy danh được như ba đại Vương tộc, nhưng đã là gia tộc ngũ phẩm thì làm sao có thể kém cho được?  Để uẩn của gia tộc siêu cấp như thế thực sự quá mạnh.

Vũ gia khống chế nguyên một vực, vị trí nằm ở đông bộ Thiên Vũ Quốc, bên này lại là tây nam bộ Thiên Vũ Quốc. Trong tình huống bình thường, võ giả Vũ gia sẽ không xuất hiện ở chỗ này, mục đích của bọn hắn không cần nói cũng biết, rõ ràng là vì Liễu gia mà tới.

Trên thực tế!

Những người này đúng thật là đến vì Liễu gia và Lục Ly, Minh Xà bà bà đánh mặt Vũ Phi Giáp, cũng chính là đánh mặt Vũ gia. Tộc trưởng Vũ gia cả giận dẫn người truy sát, còn xuất động một cường giả Tử gia, nguyên một đám người vận dụng truyền tống trận tới Thiên Hàn quốc ở phía nam để chặn đường, phát động vô số người truy tra hành tung Minh Xà bà bà, song rốt cục vẫn không tìm được

Thời gian đã đi qua lâu như vậy, giờ mà còn tìm không được, sau này tự nhiên càng khó tìm được. Trong phi thuyền thiết giáp có cấm chế cường đại, có thể che giấu hành tung, người bình thường không cách nào phát hiện. Vũ gia không phải Vương tộc, không khả năng triệu tập cường giả tất cả các đại gia tộc Bắc Mạc hỗ trợ điều tra, tìm không thấy cũng là điều bình thường.

Vũ Phi Giáp cảm giác rất mất mặt, lúc này mới nhớ đến tìm đệ đệ Lục Linh và Liễu gia trút giận, bù lại chút mặt mũi. Hắn không phái người truy tung, chỉ từ trong số ít tin tình báo suy đoán vị trí Liễu gia.

Cái này thật ra không cần phải đoán …

Ở Bắc Mạc, muốn tránh né truy sát, nơi duy nhất tìm tới chính là Thiên Hồ Đảo, cũng chỉ trốn vào Thiên Hồ Đảo mới có thể triệt để an toàn.

Bởi thế Vũ Phi Giáp tuỳ ý hạ một đạo mệnh lệnh, Vũ gia xuất động vài người tới quận thành mặt đông bắc Thiên Hồ Đảo ôm cây đợi thỏ. Liễu gia cỏn con Vũ đại nhân còn không để ở trong lòng, chỉ cần tìm được, liền có thể nhẹ nhàng trấn áp.

- Có bao nhiêu người, cảnh giới gì?

Thất trưởng lão âm trầm dò hỏi, trong chiến xa của hắn còn ngồi ba người, đều là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, đây là ba tên Thần Hải Cảnh hậu kỳ duy nhất còn lại của Liễu gia.

Lộc trưởng lão nhíu mày nói:

- Nhân số cũng không nhiều, mỗi thành trì ba năm người, ta không dám áp sát quá gần, chẳng qua mỗi thành trì ít nhất đều có một võ giả Hồn Đàm cảnh.

- …

Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão Thập Tam trưởng lão nhìn nhau, ba người đều không biết phải nói gì. Để uẩn gia tộc ngũ phẩm quá mạnh, tuỳ ý phái vài ba người đều là cường giả Hồn Đàm cảnh. Đừng nói mấy tên, dù chỉ tới một tên đều đủ hủy diệt toàn bộ người Liễu gia.



Lộc trưởng lão lần nữa ném ra một tin khiến sắc mặt ba vị trưởng lão càng thêm khó coi:

- Theo như tin tình báo trả về, lần này Vũ gia mời mấy quận thành phụ cận xuất động vô số thám báo, ẩn núp bên ngoài Thiên Đảo Hồ. Nếu chúng ta dám đi Thiên Đảo Hồ, phỏng chừng còn chưa tới gần trăm dặm thì đã bị phát hiện.

Quận thành bình thường đều là địa bàn khống chế của gia tộc nhị phẩm tam phẩm, người Vũ gia ra mặt, những gia tộc kia khẳng định cuống quít chạy đi hỗ trợ, dù sao giúp đỡ Vũ gia làm việc là chuyện hết sức vinh hạnh.

Mấy vị trưởng lão bàn bạc một lúc, phát hiện giờ chỉ có hai con đường để đi, hoặc là phân tán hành động, lẻn vào Thiên Đảo Hồ. Người Vũ Phi Giáp phái tới chưa từng gặp qua người Liễu gia, cải trang ăn mặc một phen thì vẫn có cơ hội trà trộn vào Thiên Đảo Hồ, chẳng qua phỏng chừng sẽ có một bộ phận rất lớn bị giết.

Con đường còn lại chính là đi vòng về hướng nam, từ hướng nam tiến vào Thiên Đảo Hồ. Thiên Đảo Hồ lớn như vậy, Vũ gia không khả năng xuất động mấy chục vạn võ giả bao vây khắp bốn phía được.

Đương nhiên, chính bởi vì Thiên Đảo Hồ quá lớn, nếu đi đường vòng, đồng nghĩa với sẽ nhiều thêm bảy tám ngày lộ trình. Người Vũ gia đã tới, chắc chắn sẽ không ngồi trong thành chờ đợi, bôn tẩu bảy tám ngày rất có thể sẽ bị phát hiện.

Mấy người Cửu trưởng lão ngược lại rất bội phục Thất trưởng lão nhìn xa trông rộng, sớm vứt bỏ chiến xa Ngân Lang, ngụy trang thành thương đội, còn ngụy trang hai lần, bằng không phỏng chừng sớm đã bị phát hiện.

Cuối cùng mấy người thương nghị, quyết định chọn cả hai con đường.

Chia ba trăm người làm ba nhóm, ngụy trang thành ba thương đội, phân ba hướng đi về phía đông nam Thiên Đảo Hồ. Lộc trưởng lão tiếp tục dẫn người thăm dò, một khi phát hiện thám bảo Vũ gia rải ra không quá nhiều, lập tức cường hành tiến vào Thiên Đảo Hồ, chỉ cần đi vào trong hồ liền triệt để an toàn.

Ba vị trưởng lão Thần Hải Cảnh hậu kỳ chia nhau dẫn đội, Thần Hải Cảnh Huyền Vũ cảnh đều chia làm ba nhóm, Liễu Di và Lục Ly tự nhiên là đi theo Thất trưởng lão, người có chiến lực mạnh nhất.

Hơn ba trăm người chia làm ba nhóm, như thế mục tiêu không phải quá rõ ràng, nhìn qua cũng giống như là thương đội bình thường.

Ba chi đội ngũ hẹn ước địa điểm chạm mặt, sau đó chia ra mà đi, mỗi nhóm chọn một lộ trình vòng về hướng đông nam. Lộc trưởng lão mang theo hai mươi mấy thám báo, thời gian này bọn hắn rất bận rộn, vừa phải dò xét địch tình, vừa phải theo dõi hành tung người mình, đảm bảo vừa xảy ra chuyện sẽ lập tức được biết.

Chuyện người Vũ gia tới không thông báo cho đệ tử Liễu gia bình thường, chỉ giới hạn ở mấy vị trưởng lão Thần Hải Cảnh. Liễu Di và Lục Ly đương nhiên có tư cách được biết, Liễu Di rất là gấp gáp, thấp thỏm lo âu. Lục Ly lại mặt không biểu tình, sau khi nghe được tin tức không thấy có ý kiến gì.

Hắn biết Vũ gia không chỉ nhắm vào Liễu gia, khẳng định còn nhắm vào hắn, phỏng chừng chân dung của hắn người Vũ gia cũng đã có.

Bởi thế, hắn không hành động đơn độc, một mực luôn đi theo đại bộ đội, như thế chí ít đến lúc xảy ra chuyện người Liễu gia cũng có thể ngăn cản thoáng chốc cho hắn có thời gian đào tẩu.

Không sai, đào tẩu!

Không phải hắn bất cận nhân tình, hắn cho rằng mình không nợ Liễu gia cái gì, ngược lại Liễu gia còn thiếu nợ chị em hắn rất nhiều. Hắn cũng không có cảm tình gì với Liễu gia, người duy nhất có chút ít tình nghĩa chỉ là Liễu Di.

Hắn đã quyết định, như tình huống không đúng sẽ lập tức đào tẩu, nếu Liễu Di nguyện ý đi theo hắn, hắn sẽ dẫn nàng cùng đi, nếu không nguyện ý hắn dứt khoát đi một mình, đầu không ngoảnh lại.



Phụ mẫu còn ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên, Lục Linh thì tới Thanh Châu xa xôi, gánh nặng trên vai Lục Ly rất lớn.

Hắn tự nhủ với bản thân, phải lãnh huyết vô tình một chút, ở cái thế giới tàn khốc này, thiện lương sẽ chỉ chết càng nhanh.

Xe ngựa khoái tốc đi tới, ngày đêm không ngừng, trừ ăn cơm đi ngủ ra, mỗi thời mỗi khắc Lục Ly đều tập trung tu luyện.

Cách thức Thần Hải Cảnh tu luyện hắn đã tìm hiểu qua phần nào ở Công Pháp đường Liễu gia, với Thần Hải Cảnh sơ kỳ thứ đầu tiên phải tu luyện chính là Huyền lực, Huyền lực hắn còn xa mới xưng được là hùng hậu. Nếu không có đan dược phụ trợ, ít nhất cần tu luyện mấy năm mới có thể đạt tới tiêu chuẩn Thần Hải Cảnh trung kỳ.

Liễu Di thấp thỏm trong lòng, trên đường cứ đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại đưa mắt quan sát tình huống bên ngoài. Cũng may trên đường rất an tĩnh, không phát hiện thấy bất kỳ thám báo hay kẻ địch nào.

Hữu kinh vô hiểm đi được năm ngày, đội xe vượt qua hơn ngàn dặm sơn hà, tới được mặt đông Thiên Đảo Hồ.

Lộc trưởng lão mang đến một tin tức tốt, thám báo phía đông hồ rất ít, hắn đề nghị cường hành tiến vào Thiên Đảo Hồ, sợ trễ sẽ sinh biến.

Thất trưởng lão trầm tư chừng một nén hương, sau đó sai Lộc trưởng lão đi thông báo hai đội xe còn lại, tất cả quay đầu nhắm thẳng hướng Thiên Đảo Hồ, lấy tốc độ nhanh nhất nhập hồ, sau đó tập hợp ở một đảo nhỏ phía đông tên là Lạc Nhật đảo.

Sau khi biết được tin này Liễu Di càng thêm căng thẳng, tay siết chặt một thanh trường kiếm màu bạc, tùy thời chuẩn bị chiến đấu. Nàng thấy Lục Ly mở mắt, lập tức nuốt nước bọt khan, hỏi:

- Lục Ly, lần này chúng ta có thể thuận lợi tiến vào Thiên Đảo Hồ ư?

- Không thể!

Lục Ly rất khẳng định nói:

- Nếu Vũ gia dễ dàng để chúng ta nhập hồ như vậy, thế chẳng phải gia tộc ngũ phẩm chỉ có mỗi hư danh.

Liễu Di hít một hơi thật sâu, nhìn nét mặt bình tĩnh như nước của Lục Ly hỏi:

- Lục Ly, sao ngươi không căng thẳng?

Lục Ly nghiêng mắt nhìn Liễu Di, lạnh lùng nói:

- Căng thẳng có tác dụng gì không? Như thế sẽ chỉ khiến ngươi chết càng nhanh. Di tiểu thư, lát nữa nếu tình huống không đúng ngươi theo sát ta, ta dẫn ngươi giết vào Thiên Đảo Hồ. Chẳng qua ngươi nhất định phải hoàn toàn nghe lệnh ta, bằng không đừng trách ta mặc ngươi không quản.