Bất Diệt Long Đế

Chương 250: Bước qua thi thể của chúng ta



 

Người thắng làm vua, người thua làm giặc a!

Đây là đạo lý sinh tồn ở Bắc Mạc, thậm chí cả thế giới. Oán hận vô dụng, oán trời trách đất cũng vô dụng, nên đối mặt với hiện thực. Người Hứa gia lập tức rút lui, trở lại Lạc Thần Đảo thương nghị và an trí hậu sự.

Đại quân Hứa gia còn chưa trở lại, trong thành đã sớm loạn thành một đoàn.

Thám báo sớm đã truyền chiến báo về, Hứa Phương Phi thất thần, đặt mông ngồi dưới đất hồi lâu không kịp phản ứng. Các đệ tử Hứa gia thì tái mặt, những tiểu thiếp của Hứa Trần thì hoảng sợ khóc lóc, cả Lạc Thần Thành đại loạn.

Không chỉ Lạc Thần Thành, lúc này toàn bộ Thiên Đảo Hồ đều sôi trào. Bên ngoài sôi trào không phải vì chuyện Hứa gia, mà là vì sự tình Vũ Phi Nông chém giết Bạch Duệ.

Thiên Đảo Hồ và ba thế lực lớn có hiệp nghị, không được tái khởi phân tranh, cường giả của ba đại thế lực không được tiến vào Thiên Đảo Hồ.

Hiện tại Vũ gia không chỉ phái người tiến vào, còn giết trưởng lão Bạch gia. Này là muốn làm gì? Thiên Ngục lão nhân nổi giận, đừng nói Vũ gia, phỏng chừng Thiên Vũ Quốc cũng sẽ đổ máu ngàn dặm.

Quả nhiên!

Chỉ một canh giờ sau, Thiên Ngục lão nhân tự mình lên tiếng, thông báo toàn bộ Bắc Mạc... Vũ gia xé bỏ hiệp nghị, ít ngày nữa Thiên Đảo Hồ sẽ viễn chinh Vũ Đế Thành, chém giết toàn bộ Vũ gia, ai dám ngăn trở, đó chính là đối địch với Thiên Đảo Hồ.

Thiên Ngục lão nhân tuyên chiến, toàn bộ Thiên Đảo Hồ sôi trào. Tất cả tộc trưởng của gia tộc tứ phẩm đều truyền tống tới Thiên Ngục Thành, xin được xuất chinh.

Đi theo Thiên Ngục lão nhân xuất chinh, đây chính là vinh hạnh đặc biệt nha. Thân là một phần tử của Thiên Đảo Hồ, loại đại chiến này há có thể bỏ qua? Hơn nữa chiến dịch lần này kỳ thực không có bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ là đi cướp đoạt tài phú Vũ gia tích góp nhiều năm mà thôi, Thiên Đảo Hồ nắm lấy đại nghĩa, tam đại Vương tộc làm sao dám ra mặt?

Chiến lực của Thiên Ngục lão nhân ở trên Bắc Mạc Chiến Thần Bảng xếp hạng trước ba, từng một người lực áp tộc trưởng của tam đại Vương tộc, uy chấn Bắc Mạc. Tam đại Vương tộc đã bị đánh phục, lần này Thiên Ngục lão nhân nổi giận thân chinh, ai dám đi tìm cái chết?

Tin tức truyền đến, toàn bộ Bắc Mạc xôn xao. Không ngoài ý liệu, tam đại Vương tộc không có phát ra bất kỳ thanh âm gì, ngầm đồng ý Thiên Đảo Hồ xuất chinh, vận mệnh của Vũ gia đã được quyết định.

Công việc của đám người Bạch Hỉ lu bù lên, bắt đầu chuẩn bị trước khi chiến đấu. Vô số thám báo xuất động, loại chiến dịch quy mô lớn này, không thể tùy tùy tiện tiện khai chiến được, cần bố cục rất nhiều.

Thiên Ngục lão nhân nói muốn diệt Vũ gia, vậy thì một cái cũng không thể chạy!

Cho nên Bạch Hỉ phái ra rất nhiều thám báo đi Thiên Vũ Quốc, chặt chẽ giám thị nhất cử nhất động của Vũ gia. Đồng thời cũng muốn giám thị tam đại Vương tộc có động tác hay không, cẩn thận chạy được vạn năm thuyền nha.

Lần này nhân tuyển xuất chinh, cũng cần thương nghị và bố trí, không thể điều hết cường giả. Vạn nhất có đại quân tấn công Thiên Đảo Hồ, phá Bạch Đế Sơn thì sao?

Còn có điều phối vật tư, nhiều cường giả xuất chinh như vậy, vốn không có khả năng để cho bọn họ ăn gió nằm sương nha? Cần phải có an bài hoàn chỉnh thích đáng.



Bạch Hỉ thương nghị mấy ngày, rất nhanh quyết định chủ ý, một tháng sau xuất chinh, san bằng Vũ Đế Thành.

Định ra nhạc dạo rồi, Thiên Đảo Hồ người người phấn chấn, dù sao lần này là làm vẻ vang cho Thiên Đảo Hồ nha. Người người cảm giác vinh dự, còn có thể nổi danh Bắc Mạc, sau lần này, tam đại vương quốc ai còn dám tới Thiên Đảo Hồ càn rỡ?

Người đi vào Thiên Đảo Hồ, rất nhiều đều là bị đại gia tộc ở bên ngoài làm cho cùng đường. Cho nên không có bất kỳ thiện cảm gì với tam đại vương quốc, ngược lại có lòng trung thành với Thiên Đảo Hồ. Có thể phản công các gia tộc ở bên ngoài, đám võ giả tự nhiên xoa tay tích cực chuẩn bị.

...

Người ở Huyết Sát Đảo cũng rất hưng phấn, đệ tử Liễu gia kích động đến phát khóc.

Vũ gia là sinh tử đại địch của Liễu gia, bây giờ sắp bị diệt tộc rồi, bọn họ làm sao có thể mất hứng? Quan trọng hơn là Liễu gia sắp theo Lục Ly vào chiếm Lạc Thần Đảo.

Đây chính là hòn đảo cấp bốn, mặc dù thực lực của Liễu gia rất yếu, không đạt tới tình trạng tứ phẩm. Nhưng chỉ cần khống chế Lạc Thần Đảo, không được bao lâu Liễu gia sẽ quật khởi.

Gia tộc tứ phẩm!

Trong lịch sử Liễu gia, thời kỳ cường đại nhất chính là đời của Liễu Như Phong, gia tộc tam phẩm. Nhưng bây giờ có khả năng trở thành gia tộc tứ phẩm, này đủ để cho rất nhiều đệ tử Liễu gia hưng phấn.

Lục Ly không có lập tức mang theo người Huyết Sát Đảo vào trú Lạc Thần Đảo, mà lo an táng những tu sĩ tử trận.

Những người này chết, Lục Ly cảm giác mình có trách nhiệm rất lớn. Hắn tỉnh lại quá muộn, nếu không những người này sẽ không chết.

Hắn lệnh Liễu Di lấy ra rất nhiều huyền tinh cứu trợ, thích đáng an trí người nhà tử sĩ, người bị thương cũng được ban cho rất nhiều huyền tinh.

Đêm đã khuya, nhưng Lục Ly không chút uể oải và buồn ngủ, suy yếu kỳ của thần kỹ Nhiên Huyết lại còn không tới, điều này làm cho hắn rất kinh ngạc.

Xem ra sau khi hắn đột phá Hồn Đàm cảnh, thần kỹ Nhiên Huyết có thể kéo dài thời gian rất lâu, phỏng chừng ít nhất có thể kiên trì hơn một ngày.

Hắn không có đi Địa Long Đảo, mà tính qua đêm ở trên Long Tượng Sơn. Thiên Đà Tử đang chữa thương, mất một cánh tay, Thiên Đà Tử muốn hoàn toàn phục hồi như cũ, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng.

Minh Vũ ngồi xếp bằng ở trong đình tu luyện, Lục Ly thì đứng ngẩn người, tiêu hóa chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, hồi tưởng lại dị biến lúc hắn đột phá Hồn Đàm cảnh.

Răng thú mất tích, trong Hồn Đàm nhiều một ấn ký thần bí, này là chuyện tốt hay chuyện xấu?

Trước mắt mà nói thân thể của hắn không có bất cứ vấn đề gì, cực kỳ tốt. Huyền lực trong Thần Hải không ngừng trở nên ngưng luyện, Hồn Đàm ổn định, đều không có vấn đề gì cả.

Minh Vũ xuất hiện, để an toàn của hắn được bảo đảm, tất cả đều không còn là vấn đề. Chỉ chờ ba tháng sau Minh Vũ xử lý xong sự tình, thì có thể đi Trung Châu trở về Lục gia, đi Thanh Châu tìm kiếm Lục Linh rồi.

Thiên Ngục lão nhân viễn chinh Vũ Đế Thành, Lục Ly đã không thèm để ý. Nghĩ đến Vũ gia sắp diệt vong, cừu hận của Lục Ly cũng phai nhạt.



Hắn đứng ở trên đỉnh núi nửa canh giờ, nghĩ thông suốt rất nhiều sự tình.

Sự tình Vũ gia hắn không muốn quản, sự tình ở Thiên Đảo Hồ cũng không muốn quản, chỉ cần giúp Liễu gia chiếm Lạc Thần Đảo, hơn nữa ổn định lại. Ba tháng sau hắn sẽ rời Thiên Đảo Hồ, tới Trung Châu tìm kiếm Lục gia.

Đứng một hồi Lục Ly vẫn không có cảm giác buồn ngủ, nên trở lại trong phòng tu luyện, ước chừng tu luyện tới trời sắp sáng mới ngủ thật say.

Ngày thứ hai, Lục Ly mang theo Minh Vũ, Liễu Di, Cửu trưởng lão và mười mấy Thần Hải cảnh ngồi chiến xa đi về phía Lạc Thần Đảo. Để Thiên Đà Tử trấn giữ Huyết Sát Đảo, Lục Ly chuẩn bị tiếp thu Lạc Thần Đảo.

Thời gian trôi qua một ngày, chắc hẳn người Hứa gia nên đi đều đã đi? Lưu lại hoặc là muốn cùng Lạc Thần Thành sinh tử tồn vong, hoặc là muốn quy hàng.

Lục Ly vừa bước lên Huyết Sát Đảo, trong Lạc Thần Thành đã thu đến tin tức, mười mấy gia tộc lớn trong thành nhất thời khẩn trương. Rất nhiều tộc trưởng tự mình mang theo trưởng lão trong tộc ra ngoài cửa thành, chờ đợi Lục Ly đến.

Đợi đám người Lục Ly đến ngoài thành, cửa thành đã tụ tập mấy trăm người, đều là thành viên của các gia tộc lớn.

- Cung nghênh Lục đảo chủ!

Lục Ly vừa tới, mấy trăm người kia đều quỳ xuống một gối, cung kính hành lễ. Lục Ly gật đầu, xem ra những gia tộc này đều muốn quy hàng, rất thức thời.

- Vào thành!

Lục Ly vung tay, dẫn đầu đi vào trong thành, mọi người lập tức đứng dậy đi theo, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi tới quảng trường.

Bốn phía quảng trường đã sớm vây đầy người, đều khẩn trương thấp thỏm chờ đợi Lục Ly đến. Mặc dù trên quảng trường tụ tập mấy vạn người, còn có rất nhiều võ giả mặc chiến giáp của Hứa gia, nhưng đều yên lặng như tờ, châm rơi có thể nghe.

Đại môn của Hứa gia đóng chặt, ngoài cửa lớn còn treo lụa trắng vải đen. Đêm qua rất nhiều người Hứa gia ra ra vào vào, không biết lúc này bên trong còn lưu lại bao nhiêu người.

Lục Ly dẫn người đi vào quảng trường, từng mảnh người quỳ xuống. Lục Ly nhìn về phía đại viện Hứa gia, lúc này đại môn từ từ mở ra. Trên tay Hứa Phương Phi quấn vải đen, mặc đồ tang mang theo một nhóm người đi ra.

Ánh mắt của Hứa Phương Phi tràn đầy cừu hận, khuôn mặt như sương, nàng gằn từng chữ nói:

- Lục Ly, ngươi muốn nhập chủ Lạc Thần Thành, trước bước qua thi thể của chúng ta.