Bất Diệt Long Đế

Chương 224: Tắm máu Vũ Lăng Thành



 

Ý nghĩ của Lục Ly hoàn toàn không giống Thiên Đà Tử, nếu nhặt về được cái mệnh này, thì hắn cũng bất cứ giá nào rồi.

Vũ gia phái nhiều người như vậy muốn mạng của hắn, Bộ gia còn phát rồ chém giết tất cả già trẻ lớn bé của Địch Long bộ lạc, bới mộ phần của ông ngoại hắn, hắn nhất định phải để Bộ gia nợ máu trả bằng máu, nhất định phải để Vũ gia biết sự phẫn nộ của hắn.

Theo như hắn suy tính, phụ cận và Vũ Lăng Thành không có Bất Diệt cảnh. Mặc dù không biết nguyên nhân gì, nhưng nếu có Bất Diệt cảnh mà nói... Hắn và Thiên Đà Tử đã sớm chết rồi, cường giả thần bí kia tuyệt đối không cách nào dẫn dắt Bất Diệt cảnh rời đi và trấn áp.

Vũ Lăng Thành cách bên này không xa, Thiên Đà Tử hết tốc lực khống chế Mệnh Luân bay đi mà nói... tối đa chỉ nửa canh giờ. Chút thời gian này nếu như cường giả Bất Diệt cảnh tới truy sát, bọn họ cũng trốn không thoát, không bằng đi báo thù rửa hận.

Ở dưới hắn mạnh mẽ ra lệnh, Thiên Đà Tử không dám ngỗ ngược, phóng ra Mệnh Luân mang theo Lục Ly, hóa thành một đạo lưu quang bay về phía Vũ Lăng Thành.

Hai người vừa mới đi không bao lâu, nơi xa, trong sơn mạch, một hắc ảnh bắn ra, toàn thân hắn bao phủ ở trong áo đen, chỉ còn lại một đôi mắt băng hàn.

Hắn nhìn Mệnh Luân tổn hại ở trên mặt đất, còn có một võ giả Vũ gia chết đi, trong mắt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn ở phụ cận tìm một vòng, lại tìm được một thi thể và một Mệnh Luân tổn hại khác ở trong sơn cốc, nhìn mấy lần, đột nhiên phát ra âm thanh khàn khàn:

- Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của Lục Nhân Hoàng quả nhiên không phải phế vật.

Hưu!

Sau khi nói xong, hắc y nhân hóa thành tàn ảnh, lấy tốc độ khủng bố lao về phía Vũ Lăng Thành, tốc độ còn nhanh hơn Thiên Đà Tử gấp mấy lần.

...

- Hưu...

Thiên Đà Tử thanh thế to lớn bay về phía Vũ Lăng Thành, dọc theo đường đi tự nhiên kinh động rất nhiều thám báo ẩn nấp, Lục Ly hạ lệnh để Thiên Đà Tử xuất thủ, phàm là nhìn thấy thám báo đều chém giết toàn bộ.

Tốc độ của Mệnh Luân rất nhanh, chỉ hai nén hương sau, Vũ Lăng Thành đã ở trong tầm mắt, trên tường thành đứng rất nhiều võ giả mặc chiến giáp màu nâu, thấy một cái Mệnh Luân bay tới, bọn họ cũng không có khẩn trương, cho rằng là cường giả Vũ gia.

- Ồ?

Đợi Mệnh Luân nhích tới gần, đám võ giả kia lại phát hiện Mệnh Luân cảnh này rất xa lạ, căn bản không nhận ra. Một thống lĩnh gầm lên:

- Người tới là ai? Hiện tại Vũ Lăng Thành giới nghiêm, mời đi đường vòng.

Hưu!

Trong thành, một cường giả Mệnh Luân cảnh bay lên không trung, hẳn là Mệnh Luân tầng ba, ánh mắt như điện quét tới, sau khi nhìn rõ liền quát lên:

- Lục Ly và Thiên Đà Tử? Toàn thành đề phòng!

- Hưu...



Trong đại viện, từng đám võ giả bay vụt lên, rất nhiều bóng đen bay tới trên tường thành, như lâm đại địch. Từng thanh cơ nỏ kéo căng, nhắm ngay Lục Ly và Thiên Đà Tử.

Trong tay Lục Ly xuất hiện Kình Thiên Kích, chỉ vào trung niên tu vi Mệnh Luân tầng ba kia nói:

- Ngươi là người Vũ gia? Tộc trưởng Bộ gia ở đâu? Người Địch Long bộ lạc có phải là các ngươi giết hay không? Mộ phần của ngoại công ta, có phải là các ngươi đào bới hay không?

- Quả nhiên là Lục Ly, giết!

Trong mắt cường giả Mệnh Luân tầng ba kia sát cơ tăng vọt, trong đại viện của Liễu gia lúc trước, một lão giả Mệnh Luân tầng một bay lên không trung, khuôn mặt dữ tợn nói:

- Lão phu là tộc trưởng Bộ gia, mộ của ông ngoại ngươi là ta tự tay đào bới, người Địch Long bộ lạc đều là ta giết. Lục Ly, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào, mọi người nghe lệnh, ai chém giết được Lục Ly, thưởng lớn.

- Tốt!

Lục Ly cười cười, Thiên Đà Tử cũng như trút được gánh nặng, trong thành quả nhiên không có Bất Diệt cảnh, chỉ có hai Mệnh Luân cảnh. Nếu như có thể giết chết hai Mệnh Luân cảnh này, muốn tắm máu Vũ Lăng Thành liền rất đơn giản.

- Thiên Đà Tử, phóng thích Mệnh Luân, nhích tới gần Mệnh Luân của hắn, sau đó lập tức tránh đi!

Lục Ly ở bên tai Thiên Đà Tử nhẹ giọng nói, đôi mắt người sau nóng bỏng, đây chính là Mệnh Luân cảnh đỉnh phong nha, nếu như có thể hủy diệt Mệnh Luân, vậy thì quá kích thích.

- Hưu!

Hắn khống chế Mệnh Luân bay đi, ung dung tránh thoát tên nỏ đầy trời. Mệnh Luân cảnh đỉnh phong của đối phương đùa cợt cười lạnh, thân thể bay lên trời, phía dưới Mệnh Luân ba tầng xoay tròn, mang theo khí thế mạnh mẽ muốn đụng nát Mệnh Luân của Thiên Đà Tử.

- Phá!!

Đợi Mệnh Luân ba tầng nhích tới gần, Lục Ly vung Kình Thiên Kích hung hăng bổ tới, trong tay lóe lên một đạo bạch quang, nháy mắt phóng về phía Mệnh Luân, bắt được liền cắn.

- Ách?

Mệnh Luân cảnh đỉnh phong kia chính là Vũ gia Vũ Dương, người khác thấy không rõ Tiểu Bạch, hắn lại thấy rõ ràng, làm nội tâm của hắn có loại cảm giác không ổn.

- Đây là vật gì?

Đợi thấy Tiểu Bạch phá vỡ Mệnh Luân, sau đó chui vào, toàn thân Vũ Dương run lên, linh hồn truyền đến cảm giác sợ hãi, hắn thấy tia sáng của Mệnh Luân không ngừng yếu bớt, thì sợ tới mức hồn phi phách tán.

- Hưu!

Hắn vội vàng khống chế Mệnh Luân bay trở về, muốn thu hồi Mệnh Luân, chẳng qua đã muộn. Ánh sáng bảy màu của Mệnh Luân lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy yếu bớt, đợi bay đến bên cạnh hắn đã u ám không chịu nổi.

- Phốc...

Hai mắt hắn tối sầm, khóe miệng tuôn ra máu tươi, bị Mệnh Luân một tầng đập trúng, phía sau tộc trưởng Bộ gia đang bay tới bị dọa cho nhảy dựng.

- Oanh!

Mệnh Luân to lớn rơi xuống, một trạch viện ở phía dưới bị san thành bình địa, có hai võ giả không chạy kịp bị nện chết. Sau đó Vũ Dương rơi xuống, ở trên mặt đất quay cuồng vài vòng, hôn mê bất tỉnh, sinh tử chưa biết.



Tĩnh mịch!

Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, yên lặng như tờ, nhìn Vũ Dương ngã trong vũng máu, tất cả đều bị dọa sợ. Rất nhiều người còn không rõ ràng tình huống, chỉ thấy Vũ Dương phóng ra Mệnh Luân, sau đó Mệnh Luân bay trở về, cuối cùng Mệnh Luân và Vũ Dương cùng nhau rơi xuống...

- Khống chế Mệnh Luân bay xuống đi, tiếp Tiểu Bạch trở lại!

Lục Ly không có nhàn rỗi, nhanh chóng hạ lệnh cho Thiên Đà Tử, khuôn mặt của Thiên Đà Tử đỏ bừng, kích động không thôi. Hắn lập tức khống chế Mệnh Luân bay xuống, Lục Ly quát khẽ:

- Tiểu Bạch!

Hưu!

Tiểu Bạch từ trong Mệnh Luân bay ra, nhảy vào trong tay áo của Lục Ly. Lục Ly từ trên Mệnh Luân vọt xuống, vung Kình Thiên Kích chém bay đầu của Vũ Dương.

- Phanh!

Đầu lâu của Vũ Dương vỡ vụn, thanh âm nặng nề kia tựa như kinh lôi, vang vọng toàn bộ Bộ gia, vô số người kinh hoàng đến toàn thân run rẩy, Vũ Dương chết ở Vũ Lăng Thành, Bộ gia khó thoát tử tội. Hơn nữa... sau hôm nay, còn sẽ có Bộ gia sao?

- Lục Ly, Lục Ly? Cái này là Lục Ly trước kia từ Vũ Lăng Thành đi ra sao?

Rất nhiều người không thể tin được, hơn nữa hiện tại Lục Ly chỉ là Thần Hải cảnh hậu kỳ, lại một kích nện chết Vũ Dương tu vi Mệnh Luân cảnh đỉnh phong, điều này làm cho người khó có thể tin.

- Uống!

Lục Ly không chút dừng lại, thân thể bay lên Mệnh Luân của Thiên Đà Tử, hắn nhìn tộc trưởng Bộ gia nói:

- Bộ gia các ngươi bởi vì quyết định sai lầm của ngươi, sau ngày hôm nay sẽ bị diệt tộc, ngươi đi Minh giới sám hối với liệt tổ liệt tông của Bộ gia các ngươi đi.

- Hưu!

Thiên Đà Tử khống chế Mệnh Luân lao về phía tộc trưởng Bộ gia, người sau sợ tới mức mặt tái nhợt, vội vàng điều khiển Mệnh Luân bỏ chạy.

- Chủ nhân!

Thiên Đà Tử nhìn Lục Ly hỏi ý kiến, Lục Ly suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn răng nói:

- Quên đi, tạm thời tha cho hắn một mạng. Động thủ, chém giết toàn bộ võ giả của Bộ gia, một cái cũng không để lại!

Phía dưới, vô số võ giả Bộ gia mặc chiến giáp màu nâu, khuôn mặt không còn chút huyết sắc, Thiên Đà Tử khống chế Mệnh Luân bay vụt xuống, bắt đầu đồ sát võ giả Bộ gia.

- Gầm...

Lục Ly gầm lên giận dữ, sau đó thân thể bay vọt xuống, bắt đầu hành trình báo thù của mình...