Bất Diệt Long Đế

Chương 202: Nhân sinh như hí, toàn dựa diễn kỹ



Lạc Thần thành, truyền tống trận sáng lên quang mang lấp lánh, một thiếu niên áo xanh bỗng chợt hiện lên trong đó.

Hắn đứng trong truyền tống trận, có chút suy nghĩ xuất thần, không phải là vì truyền tống khiến đầu óc mê muội, mà là vì hắn liếc qua thành trì quen thuộc này, trong lòng có cảm giác như đã qua đi mấy kiếp người.

Thời gian ở trong mộ Long Đế không quá lâu, lại trải qua mấy lần nguy cơ sinh tử, cuối cùng hắn đã thành công sống sót, quay trở về trở này.

Bạch Đế Sơn không phải nhà hắn, Huyết Sát Đảo ở gần Lạc Thần Đảo mới là nhà hắn, hắn rốt cục sắp về nhà.

Ngây người một lát, hắn đứng dậy hướng đi ra bên ngoài truyền tống trận, mới vừa đi ra, nơi xa đã có ba đạo nhân ảnh chạy vội mà đến.

Lục Ly nhìn thấy ba người, trên mặt bất giác hiện lên ý cười, là Thất trưởng lão và Liễu Di, Thiên Đà Tử. Ba người không dám đi Thiên Ngục Thành, chắc rằng gần đây một mực ở lại Lạc Thần Thành chờ hắn quay về.

- Đảo chủ!

Từ đằng xa ba người đã kích động kêu lên, trong mắt Liễu Di càng là rơm rớm nước mắt. Thần sắc Thất trưởng lão cũng rất là kích động, Thiên Đà Tử là nô lệ của hắn, thần sắc bình tĩnh hơn một chút.

Bá bá bá

Vô số ánh mắt quét tới, binh lính Hứa gia cạnh truyền tống trận nhận ra Lục Ly, lập tức đứng thẳng kính nể, một tên thống lĩnh Hứa gia bước ra chắp tay nói:

- Gặp qua Lục đảo chủ.

- Gặp qua Lục đảo chủ!

Đám binh lính Hứa gia chỉnh tề chắp tay hành lễ, Lục Ly mỉm cười gật đầu. Nhìn vẻ cung kính trên mặt bọn họ, trong lòng hắn âm thầm nghĩ, xem ra chuyện mình giết chết Vũ Linh Hư và diễn biến đại chiến Luyện Ngục Nhai đều đã truyền ra.

Hưu!

Đám người Thiên Đà Tử lao đến, Thất trưởng lão và Liễu Di cúi người hành đại lễ, hôm nay hai người tựa hồ có chút kích động quá mức

- À ..

Rất nhanh Lục Ly liền nghĩ rõ ràng, hắn giết chết Vũ Linh Hư, Vũ Phi Giáp cũng bởi vì hắn mà chết, hai tên trưởng lão Vũ gia bị phế, đây cũng tính là báo thù cho đám người Liễu Như Phong, bởi thế Liễu Di và Thất trưởng lão mới sẽ kích động như vậy.

Trận chiến Vũ Lăng Thành, bởi vì Vũ Phi Giáp mà Liễu gia tử thương thảm trọng, tộc trưởng và Đại trưởng lão Nhị trưởng lão đều chiến tử, rất nhiều đệ tử gia tộc cũng bị giết.

Mặc dù thủ phạm là Triệu gia, nhưng không có Vũ Phi Giáp, thảm kịch đó hoàn toàn có thể tránh được. Sau đó triệt thoái đến Thiên Đảo Hồ, cũng là Vũ gia phái người chặn đường, khiến đệ tử Liễu gia lần nữa chết đi một nhóm. Khi đó Thất trưởng lão còn bi phẫn phát thề, để con em Liễu gia không được quên mối thù này.

- Được rồi, có chuyện gì đợi trở về hẵng nói.

Lục Ly nhàn nhạt mở miệng, Liễu Di và Thất trưởng lão mới đứng dậy trùng trùng gật đầu, bình phục lại tâm tình. Lục Ly quay sang thống lĩnh Hứa gia chắp tay, sau đó dẫn theo ba người đi ra quảng trường, lên một chiếc chiến xa xa hoa chạy ra ngoài thành.



Cộc cộc cộc

Còn chưa ra khỏi thành, đằng sau chợt vang lên một trận tiếng vó ngựa, Lục Ly vén rèm xe lên, nhìn thấy Hứa Diệu Dương và Hứa Phương Phỉ dẫn theo một đội nhân mã lao vụt tới.

- Lục huynh!

Từ đằng xa Hứa Diệu Dương đã kêu lên, Lục Ly đành phải gọi phu xe dừng lại, hắn dẫn người đi ra, đứng ở bên đường chờ đám người Hứa Diệu Dương đi tới.

- Lục huynh.

Hứa Diệu Dương lao nhanh mà đến, tung người xuống ngựa đi tới kéo lấy tay Lục Ly, giả bộ trách móc nói:

- Thế này là ngươi không đúng, trở về sao lại lập tức đi ngay? Chẳng lẽ Lạc Thần Thành này khiến ngươi chán ghét như thế? Ngươi cứu Phương Phỉ một mạng, ân tình này nếu Hứa gia không báo đáp, chẳng phải sẽ khiến các thế lực Thiên Đảo Hồ chửi mắng Hứa gia? Đi, đi, yến hội đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ mỗi Lục huynh tới thôi.

Hứa Diệu Dương phi thường nhiệt tình, hành vi cử chỉ khiến Lục Ly nhất thời hoảng hốt, cảm thấy Hứa Diệu Dương như là bạn cũ lâu năm của mình vậy.

Hứa Phương Phỉ ở phía sau cũng cười lên ngọt ngào, nói:

- Lục công tử, mong cho Hứa Phi một cơ hội tạ ơn cứu mạng của ngươi.

Lục Ly nhìn nét mặt cười tươi như hoa của Hứa Phương Phỉ, trong lòng bất giác có chút phản cảm. Trong mộ Long Đế hắn dẫn chúng nhân đi ra mê cung, sau đó Hứa Phương Phỉ lại chẳng hề có chút cảm kích nào, giờ lại ở chỗ này giả mù sa mưa

Thần sắc trên mặt hắn không biến, cười khổ chắp tay nói:

- Hứa công tử, không phải Lục mỗ không biết tốt xấu, cự tuyệt ý tốt của ngươi. Thật sự là vì thương thế chưa lành, muốn đi về an dưỡng trước. Hay là thế này đi, chờ ta thương thế đỡ hẳn, lại đến đăng môn tạ tội?

Hứa Diệu Dương thoáng cả kinh, thấy Lục Ly ngữ khí kiên định liền cũng gật đầu nói:

- Là ta đường đột, Lục huynh đang có thương, vậy ta không miễn cưỡng. Rượu này quay đầu chúng ta lại uống, người đâu!

Hứa Diệu Dương hét lớn một tiếng, mấy người đằng sau giơ lên từng chiếc rương lớn đi tới, tựa hồ cứ như thể sợ người khác không nhìn thấy, Hứa Diệu Dương chỉ vào từng chiếc rương nói:

- Đây là một chút lễ mọn, là tâm ý của Hứa gia chúng ta, nếu cái này Lục huynh còn muốn cự tuyệt, ta sẽ trở mặt đấy.

- Quả nhiên là đến diễn kịch …

Trong lòng Lục Ly khẽ thở dài, nhấc nhiều rương như vậy làm gì? Trực tiếp đưa chút linh tài hoặc linh dược đỉnh cấp chẳng phải là xong?

Lục Ly bên trong ngấm ngầm xem thường, ngoài mặt lại vẫn khách sáo một phen, hắn khoát tay nói:



- Thế này không được, không được. Huyết Sát Đảo phụ dung Lạc Thần Đảo, Lục mỗ là thuộc hạ Hứa gia, chút chuyện đó là điều nên làm. Cũng không đáng nhắc tới, không được, không được.

- Người đâu!

Hứa Diệu Dương lại phi thường bá đạo nói:

- Trực tiếp nhấc lễ vật lên chiến thuyền Huyết Sát Đảo, nếu bọn hắn không thu, các ngươi đều không cần trở về.

- Tuân mệnh!

Mấy tên võ giả Hứa gia lĩnh mệnh, trực tiếp nhấc rương chạy ra ngoài thành. Lục Ly không khỏi nghẹn họng, tên Hứa Diệu Dương này cũng là diễn viên trời sinh a, cảnh này nếu là người bình thường chắc đã cảm động đến rớt nước mắt.

Lục Ly đành phải khách sáo một phen, nhận lấy lễ vật, lại cùng Hứa Diệu Dương hàn huyên một lúc, sau đó mới lên xe ngựa chạy ra ngoài thành.

Hứa Diệu Dương và Hứa Phương Phỉ một mực đưa mắt nhìn Lục Ly rời đi, chờ Lục Ly tan biến ở cuối con đường, hai người mới cưỡi ngựa về lại đại viện Hứa gia.

Đi vào đại viện Hứa gia, sắc mặt Hứa Diệu Dương lập tức trầm xuống, âm trầm nói:

- Cho thể diện mà không cần, thật tưởng mình là nhân vật?

Hứa Phương Phỉ cũng thần sắc khinh thường nói:

- Đúng là không biết điều, Bạch gia ném ra cành ô liu, Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương tự thân tiễn hắn đi Thiên Ngục Thành, chắc giờ phút này tâm tình hắn đều trôi dạt trên mây. Ở trong mắt hắn, không chừng còn ghét bỏ Hứa gia chúng ta. Hừ hừ, nếu hắn thật được làm rể Bạch gia, chẳng phải con mắt đều vểnh lên trời?

- Lắm mồm!

Hứa Diệu Dương quát khẽ một tiếng, nét mặt âm trầm vô cùng. Hắn theo đuổi Bạch Hạ Sương đã mấy năm, Bạch Hạ Sương lại vẫn không thèm để ý hắn. Lục Ly thân là một con chó rách từ Thiên Vũ Quốc lang thang tới, không ngờ lại được hai viên minh châu Thiên Đảo Hồ đích thân đưa tới Thiên Ngục Thành…

- Ngươi trút giận lên ta làm gì?

Hứa Phương Phỉ có chút khó chịu cong môi lên, nói:

- Chính ngươi tu luyện không nỗ lực, dù Lục Ly có chút đáng ghét, nhưng người ta đúng thật có thể đánh giết Vũ Linh Hư. Nếu ngươi cũng có thể giết chết được Vũ Linh Hư, Bạch Hạ Sương khẳng định sẽ coi trọng ngươi.

- Hừ!

Hứa Diệu Dương trùng trùng hừ một tiếng, đột nhiên đề thăng tốc độ chạy vội về nơi xa, đi đến chỗ khúc quanh mới ngừng lại, quay đầu nói:

- Nói cho phụ thân, ta bế quan, không đột phá Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong thì tuyệt không xuất quan. Dặn cha giúp ta chuẩn bị tài liệu ngưng tụ Mệnh Luân, ta phải để Bạch Hạ Sương thấy, Hứa Diệu Dương ta không phải phế vật!

Chuyện Lục Ly lo lắng khi ở Thiên Ngục Thành đã xảy ra, Bạch Hạ Sương Bạch Thu Tuyết gióng trống khua chiêng tiễn hắn, quả thực đã thiêu đốt lên tâm thái đố kỵ trong lòng tất cả công tử Thiên Đảo Hồ, chí ít lúc này Hứa Diệu Dương đã hận Lục Ly vào trong cốt tủy.