Bất Diệt Long Đế

Chương 183: Tiếng quỷ kêu



- Lục công tử ổn chứ!

Sau khi đuổi tới, Tử Liên Nhi lại bất ngờ ngừng lại, xoa xoa mồ hôi trên mặt, miễn cưỡng cười chào hỏi Lục Ly.

Lục Ly âm thầm cảm kích, Tử Liên Nhi chắc là sợ Vũ Linh Hư giết hắn mới cố ý dừng lại chào hỏi? Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ phiếm hồng của Tử Liên Nhi, cảm kích gật đầu nói:

- Chào Tử tiểu thư, các ngươi mau đi lên, đã có mấy người lên trước rồi.

Tử Liên Nhi liếc mắt nhìn Vũ Linh Hư ở phía sau, khẽ gật đầu với Lục Ly, sau đó tiếp tục bước nhanh chạy về phía trước. Nàng nhìn Vũ Linh Hư một cái, ý tứ trong đó rất rõ ràng, chính là cảnh cáo hắn đừng làm loạn.

Vũ Linh Hư không làm loạn, chỉ hung hăng trừng Lục Ly một cái, rồi cũng đi theo Tử Liên Nhi bước nhanh chạy về phía trước.

- May thật, may thật!

Lục Ly khẽ thở ra một hơi, may mà có Tử Liên Nhi ở đây, bằng không Vũ Linh Hư nhất định sẽ động thủ. Hắn lẻ loi một mình, Vũ Linh Hư lại là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, còn là chiến sĩ huyết mạch lục phẩm, muốn giết hắn là điều quá đơn giản.

Xuy xuy!

Đột nhiên, một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, Lục Ly lập tức ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một đạo chỉ phong nhỏ mịn bay vụt mà tới.

- Huyền lực ngoại phóng?!

Ánh mắt Lục Ly thoáng chốc trở nên băng lãnh, Vũ Linh Hư vẫn ra tay, hơn nữa còn là đánh lén một cách vô sỉ.

Tốc độ Huyền lực phóng ra quá nhanh, Lục Ly không kịp nghĩ ngợi, giới chỉ trong tay sáng lên, Kình Thiên Kích xuất hiện trong tay, đồng thời cả người lăn một vòng ra sau.

Oanh!

Chỉ phong bắn trúng Kình Thiên Kích, một cỗ lực lượng cường đại truyền đến, Lục Ly bị đánh bay đi. Toàn thân lăn lộn trên bậc đá, thoáng chốc đã bị nện xuống mười chục bậc.

- Mẹ nó chứ!

Lục Ly lăn lông lốc xuống gần trăm bậc đá mới đứng vững thân thể, hắn lấm lem bụi đất đứng dậy, trong mắt chất đầy phẫn nộ. Vừa rồi nếu không phải hắn phản ứng nhanh, lúc này sợ rằng đã chết rồi.

Lục Ly âm thầm phát thệ:

- Vũ Linh Hư, đừng cho ta cơ hội, bằng không ta tất giết ngươi!

Sa sa sa

Đúng lúc này, đằng sau lại có mấy người cùng lúc xông lên, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Lục Ly, ai nấy đều khẽ cười một tiếng. Lục Ly đứng lên nhìn mấy lần, trong lòng càng thêm bạo nộ, đám người Dạ Vũ Hàm cũng đều lên, quả nhiên chỉ còn hắn rơi ở sau cùng.

Bước chân đám người Dạ Vũ Hàm không chút ngừng nghỉ, cấp tốc leo nhanh lên đỉnh, Lục Ly vuốt vuốt cánh tay đau nhức, cũng cắn răng bò lên theo.

Tám ngàn, chín ngàn bậc đá!

Lục Ly đã sắp bò không nổi, hắn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, nhìn lên thấy đỉnh núi đã ở ngay trước mắt, thế là ngoan tâm thả ra huyết mạch thần kỹ.



Lúc xông lên đỉnh núi cùng lắm chỉ mất một nén hương, huyết mạch thần kỹ có thể duy trì nửa canh giờ, đủ cho hắn nhẹ nhàng đăng đỉnh, sau đó sẽ tìm cơ hội rời khỏi chỗ này.

Ấn ký Ngân Long sau lưng sáng lên lấp lánh, cơ thịt toàn thân Lục Ly gồ lên, trong mắt chớp hiện ngân quang. Lúc này hắn đang đeo mặt nạ Quỷ Sát, chỉ lộ ra đôi con ngươi sáng bạc, nhìn quỷ mị phi thường, tựa như một con Huyền thú hình người.

- Đi!

Lục Ly lập tức cảm thấy trọng lực ép lên vai giảm mạnh, hắn không đứng thẳng đi đường mà dùng cả tay chân cấp tốc leo lên, thoáng chốc đã xông qua hai ba trăm bậc đá.

Năm trăm, tám trăm, chín trăm!

Trọng lực trên vai đã cường đại đến mức khiến Lục Ly đến cả hít thở đều khó khăn, lực lượng ít nhất cũng phải nặng mười mấy vạn cân. Nhìn lên chỉ còn chừng gần trăm bậc đá, Lục Ly gầm lên một tiếng như dã thú, lao vút mà lên.

Cuối cùng.

Lục Ly đã đứng trên đỉnh núi, trọng lực bỗng chốc tan biến, hắn đặt mông ngồi xuống đất, thở dốc hổn hển. Nghỉ ngơi một lát hắn mới quét mắt nhìn về phía trước, tìm kiếm thân ảnh đám người Bạch Thu Tuyết.

- Hả… ?

Đỉnh núi rất rộng, hắn lại không thấy được bất cứ người nào, bởi vì trên đỉnh núi có sương trắng nồng đậm. Hắn chỉ có thể thấy được bốn chiếc xích sắt cực lớn đâm xuyên mà ra từ trong sương mù, trên xích sắt có huỳnh quang nhàn nhạt lưu chuyển. Đứng từ đây nhìn lên, chiếc quan tài hoàng kim giữa không trung càng thêm phần uy vũ khí phái, trên cự quan có hào quang màu bạc vờn quanh, như có thủy ngân đang chảy xuôi, nhìn càng thêm phần quỷ dị mê ly.

- Có một thanh đao!

Tròng mắt Lục Ly đột nhiên lóe lên quang mang, hắn nhìn thấy trên Hoàng Kim Cổ Quan cắm một thanh chiến đao, một nửa thân đao đã cắm tiến vào trong quan tài. Thanh chiến đao kia toàn thân kim màu vàng, tản ra khí tức mơ hồ, mặt trên có phù văn lấp lánh, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm.

- Chẳng lẽ là thần binh tuyệt thế Long Đế sử dụng khi còn sống? Bằng không làm sao có thể cắm ở trên quan tài cổ?

Tâm tạng Lục Ly đập vang thình thịch, thần binh tuyệt thế cường giả Nhân Hoàng sử dụng? Đó sẽ là cấp bậc gì? Thiên giai cửu phẩm hay thậm chí trên cả Thiên giai?

- Người đâu? Nhiều người như vậy sao lại không thấy có bất cứ động tĩnh gì?

Lục Ly thu hồi ánh mắt, nhìn lại khắp bốn phía, trên mặt lộ ra một tia ngưng trọng. Tám người đi lên, giờ lại không thấy một ai. Đỉnh núi chỉ lớn chừng đó, đám người kia không khả năng chẳng có một điểm động tĩnh nào được?

- Tiểu Bạch!

Lục Ly nhẹ giọng kêu lên một tiếng, tròng mắt liếc nhìn bốn phía, trong lòng không khỏi lo lắng, Tiểu Bạch đừng xảy ra chuyện gì a.

Hưu!

Trong sương mù một bóng trắng lấp lánh đi ra, bắn thẳng về phía Lục Ly, tử tế nhìn kỹ, không phải Tiểu Bạch thì còn là ai? Lục Ly lập tức đại hỉ, đứng lên ôm chặt lấy Tiểu Bạch.

Hí hí

Trong miệng Tiểu Bạch ngậm một tấm da cừu màu vàng, nó nhả quyển da cừu vào trong tay Lục Ly, thân thiết kêu lên. Lục Ly càng thêm cuồng hỉ, cười ha hả nói:

- Tiểu Bạch, làm tốt lắm!

Bảo vật trên đỉnh núi khẳng định không phải thứ tầm thường, quyển da cừu này nói không chừng là một loại huyền kỹ cao thâm.

Lục Ly không lập tức kiểm tra mà trước thu vào trong Không Gian Chỉ, nhìn mấy lần xác định Tiểu Bạch không bị thương, hắn mới nghi hoặc thấp giọng hỏi:



- Tiểu Bạch, mấy người Bạch Thu Tuyết đâu rồi? Sao không thấy bọn họ?

Tiểu Bạch quay đầu nhìn lại trong sương mù, Lục Ly nhíu mày. Ý Tiểu Bạch là đám người kia đang ở trong sương mù, như vậy vì sao bọn họ không phát ra nửa điểm tiếng động?

- Tiểu Bạch, dẫn đường!

Lục Ly nghĩ đến Tiểu Bạch có thể tự do ra vào trong sương mù, hắn chắc cũng sẽ không sao, lập tức quát lên một tiếng, Tiểu Bạch nhảy xuống từ ngực Lục Ly, phóng thẳng vào trong sương mù.

Lục Ly không dám đi quá nhanh, Kình Thiên Kích hiện ra trong tay, từng bước từng bước một tiến vào sương mù. Sương mù quá đậm, tầm nhìn chỉ còn lại chưa đến hai ba bước, Lục Ly để Tiểu Bạch đừng đi quá nhanh, dò dẫm từng bước tiến về phía trước.

Ô ô ô ô

Đi được chừng hơn hai mươi thước, bên tai Lục Ly đột ngột vang lên từng tiếng quái khiếu trầm thấp. Thanh âm kia tựa như tiếng quỷ, khẽ văng vẳng bên tai, hệt như tiếng gió truyền ra từ trong địa ngục.

Lục Ly dừng bước lại, thoáng ngập ngừng không dám đi tiếp về phía trước, bản năng mách bảo hắn có nguy hiểm, sâu trong linh hồn cũng xuất hiện báo động trí mạng.

- Tiểu Bạch trở về!

Lục Ly hét lớn một tiếng, Tiểu Bạch từ đằng xa bay vụt mà về, ánh mắt Lục Ly khẽ lấp lánh, có chút chần chờ không biết có nên tiếp tục tiến lên.

- A

Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm vang lên, sắc mặt Lục Ly lập tức đại biến. Bởi vì đây là giọng của Bạch Thu Tuyết, nghe tiếng thì tựa hồ Bạch Thu Tuyết chính đang bị tra tấn cực thống khổ.

- A a…

Tiếng kêu thảm thiết đứt quãng lần nữa vang lên, sắc mặt Lục Ly âm trầm bất định, nội tâm phân vân cực độ, cuối cùng hắn cắn răng để Tiểu Bạch tiếp tục đi trước dẫn đường.

Ở trên sơn đạo Bạch Thu Tuyết từng nói qua, thấy lợi quên nghĩa, vứt bỏ đồng đội không phải đạo tâm của nàng, lúc này Lục Ly lại có thể nào thấy chết mà không cứu?

Ô ô!

Càng tiến về phía trước, tiếng quỷ kêu kia càng lúc càng lớn, Lục Ly cảm thấy màng nhĩ nhói đâu, đầu váng mắt hoa. Chẳng qua hắn mơ hồ có thể thấy được tiền phương có bóng người, thế là tiếp tục cắn răng kiên trì bước tới.

- A ..

Lại đi bốn năm thước, Lục Ly rốt cục thấy rõ bóng người, hắn đã tìm được đám Bạch Thu Tuyết, bao gồm cả Tử Liên Nhi Dạ Vũ Hàm Đỗ Tử Lăng Vũ Linh Hư.

- Lui

Khoảnh khắc nhìn thấy đám người kia, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu hắn là lui lại.

Bởi vì lúc này tất cả bọn họ đều đang bị một loại dây leo màu đen nhỏ bé quấn lấy, trừ Bạch Thu Tuyết đang kêu lên từng tiếng thảm thiết ra, những người còn lại đều đã ngất đi, sắc mặt trắng bệch, tình hình rất là không ổn.

Xuy xuy

Hắn phản ứng quá chậm, dưới mặt đất từng sợi dây leo đen bóng như rắn độc lủi ra, chẳng mấy chốc đã cuốn lấy thân thể hắn, bên tai tiếng quỷ kêu tăng cường mấy lần. Lục Ly trợn trắng mắt, đầu óc hoa cả lên, thoáng chốc liền ngất đi.