Bất Diệt Long Đế

Chương 181: Đạo tâm



Thiên phong nguy nga, dốc đứng nhập mây.

Cự phong thẳng tắp thành hình mũi khoan, dưới chân núi là vô số bậc thang đá xanh đâm thẳng lên, giữa sườn núi là một đường Đăng Thiên Lộ tựa như Cự Long vờn quanh, uốn lượn tới đỉnh.

Trên đỉnh núi, bốn dây xích sắt thô to buộc lại một chiếc quan tài hoàng kim khổng lồ, quan tài không hề có ánh sáng lấp lánh, lại có khí xanh nhàn nhạt như mây mù lượn quanh, quỷ dị mê ly.

Trên từng nhánh sơn đạo dưới núi, từng đám người chính đang ra sức mạo hiểm trèo lên thang đá, thỉnh thoảng có người chạm phải cấm chế, dẫn lên một đạo tử lôi nhỏ mịn từ trời giáng xuống.

Hoặc có gai nhọn từ dưới lòng đất xuyên qua đá xanh đâm thẳng lên, hoặc là hai bên có phong nhận bắn tới, hỏa diễm phun ra, khiến vô số công tử tiểu thư muốn leo lên thang đá phải chùn bước.

Thử mấy lần, đại đa số tiểu thư đã vứt bỏ, các nàng sợ. Bảo vật tài phú huyền kỹ cố nhiên quan trọng, nhưng nếu bị điện giật đến toàn thân cháy đen, lông tóc  thiêu trụi, các nàng tình nguyện không muốn bảo vật.

Chỉ có ba nhánh thang đá là còn có người đang kiên trì, Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi Vũ Linh Hư Dạ Vũ Hàm đều lấy ra chiến giáp có sức phòng ngự cường đại, để một người đi trước dò đường, các nàng ở phía sau theo đuôi mà lên.

Cấm chế không phải là quá khủng bố, dù không mặc chiến giáp cùng lắm cũng chỉ là bị thương lăn xuống mà thôi. Sau khi mặc vào chiến giáp có sức phòng ngự cường đại, gai nhọn phong nhận và hỏa diễm đều gần như có thể bỏ qua, chỉ có lôi điện từ trời giáng xuống là hơi phiền toái, mặc chiến giáp cũng chịu không được, sẽ bị giật cho toàn thân bốc khói đen, da dẻ cháy xém.

Ba đội nhân mã đã đổi ba bốn lượt người, chỉ cần chiến giáp chưa hủy đi, người bị thương có thể đổi. Đỗ Tử Lăng Dạ Vũ Hàm Tử Liên Nhi Vũ Linh Hư có được lực hiệu triệu tuyệt đối trong đội ngũ của mình, có thể lệnh cho từng người kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, giúp các nàng mở đường.

Chỉ có bên phía Lục Ly là thoải mái nhất, giữa lúc ba đội nhân mã mới leo lên mấy trăm bậc thềm đá, các nàng đã lên hơn sáu ngàn bậc, trong khi thang đá chỉ có tổng cộng gần vạn bậc, tính ra bọn hắn đã lên được hơn một nửa.

- A …

Người đi trước dò đường bên phía Dạ Vũ Hàm lại bị lôi điện đánh trúng, lăn xuống, được người trong đội ngũ đỡ lấy. Lập tức có người cởi ra chiến giáp, cho hắn uống thuốc chữa thương, để hắn nghỉ ngơi an dưỡng ngay tại chỗ, một người khác lại mặc vào chiến giáp tiếp tục tiến lên.

Bốn đội ngũ mỗi đội có hơn hai mươi người, đội ngũ Dạ Vũ Hàm và Đỗ Tử Lăng đã mất đi vài người trong mê cung, song vẫn còn mười mấy người. Trừ đi đám tiểu thư không dám đi lên, tính ra cũng có mười một mười hai người.

Đám công tử phổ thông trong mỗi nhóm lúc này đều đã rõ ràng, mục đích bọn hắn đi theo lên núi chính là vì dò đường, làm đá kê chân cho một hai người cường đại nhất trong nhóm.

Bọn hắn không thể nào leo lên núi đỉnh, đây là thang lên trời, mặt trên còn có một sơn đạo vòng quanh nữa, nơi đó chắc chắn càng sẽ không dễ bò hơn dưới này.

Bởi thế bọn hắn đều tính toán tốt rồi, sẽ tận lực mở đường cho một hai người mạnh nhất trong nhóm, chỉ cần những người này lấy được chí bảo, dù không chia cho bọn hắn, ít ra cũng sẽ nhớ được ân tình.

Thực lực mạnh nhất trong các nhóm thật ra cũng là người có thân phận địa vị tôn quý nhất, tỉ như Đỗ Tử Lăng, Dạ Vũ Hàm, Dạ Long Vũ, Tử Liên Nhi, Vũ Linh Hư. Bọn họ hoặc là con em Vương tộc, hoặc là đệ tử gia tộc ngũ phẩm, có thể giúp bọn họ một lần, quay đầu tự nhiên sẽ có chỗ tốt.

- Tăng nhanh tốc độ!

Đỗ Tử Lăng thấy Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đã lên hơn bảy ngàn bậc thang đá, lập tức nổi giận thúc giục nói. Tên công tử dò đường của nhóm hắn cắn răng một hơi nhảy qua năm bậc thang đá, lại bất ngờ không đụng chạm cấm chế, đám người Đỗ Tử Lăng vội vàng nhảy lên theo.



- Tỷ tỷ gắng lên!

Phía dưới Bạch Hạ Sương bị đám người Bạch Vanh trông chừng, tuy không có cơ hội lên thang đá, nhưng vẫn cứ hưng phấn không thôi, một mực ở dưới không ngừng kêu to.

Thực lực Bạch Thu Tuyết rất mạnh, là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ dưới hai mươi tuổi của Thiên Đảo Hồ, so với Bạch Cô và Bạch Hạ Sương thì đều mạnh hơn, chỉ cần nàng có thể lên đỉnh núi, tất cả bảo vật đều là của nàng.

Rầm rầm rầm!

Không ngừng có người bị cấm chế đánh trúng, tùy theo càng trèo lên cao, người sót lại của các nhóm lại càng ít. Lúc ba đội ngũ leo được nửa đường, Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đã trèo xong toàn bộ bậc thang đá, đứng sừng sững giữa sườn núi.

- Đi lên!

Giữa sườn núi có một vùng đệm, là một nhánh sơn đạo rộng rãi, xoay tròn một vòng vây quanh sườn núi. Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đứng ở đó, nhìn xuống từng bóng người nhỏ như nắm tay dưới chân núi, hai người liếc nhau khẽ cười.

- Đi!

Bạch Thu Tuyết vung tay lên, cơ hội tốt như vậy không trân trọng, chẳng phải thẹn với trời cao. Lục Ly để Tiểu Bạch đi trước dò đường, vòng theo sơn đạo chạy tới lối vào hướng lên đỉnh.

Trên sơn đạo không có cấm chế, hai người nhẹ nhàng đi tới cửa vào. Con đường này cũng là từng bậc thang đá, không biết có bao nhiêu bậc. Tiểu Bạch nhẹ nhàng nhảy lên, từng bậc từng bậc một, lại không thấy đụng chạm bất kỳ cấm chế gì.

- Không có cấm chế?

Lục Ly và Bạch Thu Tuyết nhìn nhau một cái, cả hai đều không giấu được kinh ngạc, hai người nhấc chân bước lên bậc thang thứ nhất. Vừa đạp lên thang đá, thân thể hai người lập tức trầm xuống, Bạch Thu Tuyết kinh hô:

- Cấm chế trọng lực!

Lục Ly cảm giác bả vai đột nhiên như bị một tảng đá lớn đè xuống, sắc mặt không khỏi ngưng trọng, trọng lực trên sơn đạo uốn lượn lên núi này tuyệt đối đừng tăng lên a, bằng không hắn sợ rằng khó mà leo lên đỉnh được.

Muốn cái gì tới cái đó …

Khi Lục Ly đạp lên bậc thang đá thứ hai, trọng lực lần nữa gia tăng, Bạch Thu Tuyết cũng lên theo, sắc mặt lập tức càng khó coi, quay đầu nhìn sang Lục Ly nói:

- Lục Ly, sơn đạo uốn lượn này không dễ đi, dự tính lúc leo đến đỉnh trọng lực sẽ vô cùng khủng bố.

Lên bảo sơn mà tay không trở về, đây không phải phong cách của Lục Ly!

Hắn cắn răng tiếp tục leo lên, tốc độ còn tăng nhanh mấy phần. Thực lực hắn yếu thua đám người Đỗ Tử Lăng, chỉ có tăng tốc leo nhanh mới sẽ không bị bọn hắn đuổi kịp.



Bạch Thu Tuyết không nói chuyện, lầm lũi theo sau, tốc độ không nhanh không chậm. Tiểu Bạch vui sướng bôn tẩu đi trước, tựa hồ không cảm giác được trọng lực, sau khi leo lên mấy bậc lại quay đầu nhìn Lục Ly, thỉnh thoảng còn kêu hai tiếng thúc giục Lục Ly đi mau.

Lục Ly bước chân trầm ổn, từng bước một tiến lên, mỗi lần vượt qua một bậc đá, trọng lực lại sẽ gia tăng một chút, dù gia tăng không nhiều, nhưng sau mười mấy bậc, Lục Ly đã cảm thấy trên vai nặng trĩu, như cõng lên cự thạch mấy ngàn cân.

Chút trọng lực ấy đối với Lục Ly không tính là gì, đối với Hồn Đàm Cảnh trung kỳ như Bạch Thu Tuyết lại càng không đáng nhắc tới, hai người cứ thế đi nhanh, từng bước một vững bước trèo lên.

Một trăm bậc, ba trăm bậc, tám trăm bậc!

Trọng lực đã quá một vạn cân, tốc độ Lục Ly rốt cục chậm lại, giờ đây chỉ cần sơ ý một chút liền sẽ lăn xuống, hắn đành phải thả chậm tốc độ.

Bạch Thu Tuyết theo ở phía sau, vẫn cứ rất nhẹ nhàng, trên mặt không thấy có mồ hôi, Lục Ly lại đã mồ hôi đầy đầu, có chút phí sức.

- Thu Tuyết tiểu thư, ngươi đi trước đi, không cần bận tâm ta.

Lục Ly quay đầu nhìn Bạch Thu Tuyết một cái, kẻ sau khẽ cười nói:

- Lúc leo bậc thang dưới núi, ngươi không đi một mình, lúc này sao ta có thể bỏ ngươi lại được? Thu Tuyết còn chưa đến mức làm ra chuyện mất hết nhân phẩm như thế.

Lục Ly không khuyên nữa, tiếp tục leo lên, chờ lúc lên được một ngàn năm trăm bậc, trọng lực đã đạt tới ba vạn cân. Tốc độ Lục Ly càng lúc càng chậm, Bạch Thu Tuyết lại vẫn nhàn nhã như thường, chỉ là trên trán đã thoáng xuất hiện mồ hôi.

 

- Nhanh, nhanh, nhanh!

Phía dưới truyền đến từng tiếng bạo rống, Lục Ly nhìn xuống lối vào sơn đạo vòng quanh sườn núi,  thấy được Đỗ Tử Lăng chính đang dẫn theo hai người một đường băng băng lao tới.

Lục Ly nghĩ nghĩ rồi nói:

- Thu Tuyết tiểu thư, ngươi không cần để ý ta, một mình lên trước đi, dù sao ngươi giành được bảo vật cũng tốt hơn là Đỗ Tử Lăng.

- Bảo vật tốt thì tốt thật, nhưng nếu bởi vì bảo vật mà hỏng mất đạo tâm, vậy thì được không bù mất.

Bạch Thu Tuyết cười khẽ đáp, nàng nhìn lên đỉnh núi rồi nói:

- Hồn Đàm Cảnh tu luyện chính là linh hồn, thật ra cũng là đang tu luyện đạo tâm. Không có một trái tim vững như bàn thạch, không vì ngoại vật mà thay đổi, lại làm sao có thể thẳng tới mây xanh? Thấy lợi quên nghĩa, vứt bỏ đồng đội, đấy không phải đạo tâm của Bạch Thu Tuyết ta.

Lục Ly nghe mà cái hiểu cái không, chẳng qua lúc này trong lòng hắn bất giác nhiều thêm một tia kính nể đối với nữ tử mỹ lệ đến khiến người lóa mắt trước mặt.