Bất Diệt Long Đế

Chương 145: Cánh tay tượng thần



Thiên Đà Tử bị bốn thiếu nữ vây công, lại không rơi xuống hạ phong, bởi vì cả bốn thiếu nữ đều mới chỉ là Hồn Đàm cảnh tiền kỳ, trong khi Thiên Đà Tử lại là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong.

Nhưng hắn cũng không cách nào chiếm được thượng phong, bởi vì tốc độ bốn thiếu nữ quá nhanh, nhanh đến mức lúc này Lục Ly chỉ có thể nhận ra các nàng là nữ, tuổi không lớn lắm, còn mặt thì không thể nào thấy rõ.

Bốn thiếu nữ hóa thành từng đạo tàn ảnh, vòng quanh Thiên Đà Tử du tẩu tấn công, dù các nàng chỉ là Hồn Đàm cảnh tiền kỳ, tốc độ lại nhanh hơn Thiên Đà Tử. Đồng thời phối hợp cực kỳ ăn ý, phương thức công kích không khác Lục Ải Nhân là mấy, dựa vào tốc độ khủng bố và móc câu trong tay đánh lén, một kích không trúng liền lập tức rút đi.

Trên tay mỗi người các nàng đều có hai thanh móc câu màu đen, móc câu lóng lánh hàn quang, sắc bén dị thường, nếu bị câu móc trúng, sợ rằng sẽ ngay lập tức mất đi một miếng thịt.

Thiên Đà Tử xách lấy chiến đao, vung vẩy đầy trời, thỉnh thoảng phóng ra Huyền lực ý đồ kích trúng thiếu nữ. Đáng tiếc cảm giác lực của những thiếu nữ này càng biến thái, bộ pháp cũng rất thần kỳ, thường xuyên đột nhiên chuyển hướng, khiến Thiên Đà Tử không cách nào khóa chặt hành tung.

Tình huống hiện tại là Thiên Đà Tử không làm gì được bốn người, cũng vô cách nào thoát thân. Bốn người cũng không cách nào đánh giết Thiên Đà Tử, chỉ có thể tiếp tục vây quanh hắn du tẩu và công kích.

Lục Ly nhìn mấy lần liền thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn chằm chằm cô bé trên đỉnh núi. Cô bé này dù cũng như bốn thiếu nữ kia, đều là áo vải thô ráp, nhưng trên cổ đeo một chiếc dây chuyền bảo thạch, hai tay cũng đeo vòng bạc, khí chất cao ngạo, rõ ràng địa vị rất cao.

Đầu óc Lục Ly cấp tốc xoay chuyển, chỉ mấy nhịp thở liền đưa ra quyết định. Hắn phải ra tay giúp Thiên Đà Tử, bằng không nếu Thiên Đà Tử chết, hắn cũng sống không nổi.

Muốn giúp Thiên Đà Tử, có hai loại cách, cách thứ nhất là công kích bốn thiếu nữ kia, cách thứ hai là bắt lại cô bé trên đỉnh núi.

Hắn lựa chọn cách sau!

Cô bé này có vẻ cũng dễ dàng đối phó hơn, hắn không định giết chết nàng, chỉ định bắt lại làm con tin, bức bách bốn thiếu nữ.

- Bắt lấy con bé kia!

Hắn ra lệnh cho ba tên Lục Ải Nhân sau lưng, bản thân cũng xách lấy Kình Thiên Kích, như một con báo săn vút tới.

- Kiến hôi còn định lay trời?

Cô bé thấy ba tên Lục Ải Nhân và Lục Ly vọt tới, không chỉ không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại còn giễu cợt nói.

Bốn thiếu nữ đang đối chiến với Thiên Đà Tử nhìn sang bên này một cái, lại đều chẳng hề để ý, tiếp tục giao chiến với Thiên Đà Tử.

Hưu

Nháy mắt, ba tên Lục Ải Nhân hóa thành một con gió xông lên đỉnh núi, trong tay cô bé xinh đẹp bỗng chợt xuất hiện một đôi móc câu màu vàng óng, thân thể bùng lên ánh sáng xanh, hóa thành một đạo u phong chủ động bay tới.

Xùy



Lúc tiếp cận tên Lục Ải Nhân đầu tiên, dây chuyền và vòng tay cô bé đột ngột phát sáng, tốc độ nàng đột nhiên tăng mạnh, thoáng chốc liền xuyên qua bên người Lục Ải Nhân. Móc câu lướt qua phần bụng Lục Ải Nhân, Lục Ải Nhân kêu lên một tiếng đau đớn, bụng dưới bị kéo ra vết máu sâu hoắm.

- A!

Lục Ly kinh hãi, tốc độ cô bé này còn nhanh hơn cả bốn thiếu nữ kia. Hơn nữa móc câu của nàng cũng khác móc câu bốn thiếu nữ, không phải màu đen mà là màu vàng óng, trên đó lấp lánh quang mang, có vẻ là Huyền khí tương đối cường đại.

Hưu

Lục Ly thoáng sửng sốt, cô bé lại vẫn chưa ngừng lại, cả người du tẩu như gió, mỗi lần xuyên qua bên người Lục Ải Nhân lại kéo ra từng đạo vết máu sâu hoắm.

Sức phòng ngự của Lục Ải Nhân rất không sai, lúc công kích ập tới, trên người bọn hắn sẽ hiện ra lân phiến. Nhưng dưới móc câu của cô bé kia, lân phiến chẳng khác gì đậu hũ, bị nhẹ nhàng kéo ra từng đạo vết máu. Huyết dịch xanh lục bay tứ tung, chỉ sau mấy nhịp thở, ba tên Lục Ải Nhân đã đầm đìa máu tươi.

Hây!

Cứ tiếp tục bị cô bé công kích thế này, ba tên Lục Ải Nhân chắc chắn sẽ bị mài chết, Lục Ly đành phải đích thân động thủ. Hắn vận chuyển huyền kình, vung lên Kình Thiên Kích quét ngang về phía cô bé.

Hưu

Lúc Kình Thiên Kích đảo qua, cả người cô bé đột nhiên quỳ rạp xuống, vừa khéo tránh thoát Kình Thiên Kích. Nàng như một cơn gió vòng tới, móc câu đảo qua phần bụng Lục Ly.

Ken két!

Lục Ly mặc chiến giáp Địa giai, chỉ bị kéo ra từng đạo hoa lửa, Lục Ly cúi đầu nhìn lại, trong mắt đầy vẻ kinh hãi, trên chiến giáp của hắn không ngờ lại xuất hiện vết nứt, chiến giáp Địa giai cũng bị phá mở.

Hây!

Hắn trở tay quét tới một kích, nhưng căn bản không cách nào đánh trúng đối phương. Rõ ràng vừa nhìn thấy cô bé xuyên qua bên người, lúc quét qua lại chỉ đánh trúng tàn ảnh

Khi hắn quay đầu tìm kiếm, lại nghe được đằng sau vang lên một tiếng gió rít, cảm thấy trên cổ có hàn khí thổi qua. Hắn không chút nghĩ ngợi, chiến kích quét ra sau lưng, đồng thời lăn mình tới trước.

Keng keng

Hắn tránh đi rất nhanh, sau chiến giáp sáng lên một mảnh hoa lửa, mặt sau chiến giáp xuất hiện một vết rách hẹp dài.

Thế còn chưa hết, Lục Ly đang lăn lộn trên đất, lại cảm thấy phía sau truyền đến khí tức âm hàn, đành phải liều mạng tiếp tục lăn động, mặt sau không ngừng sáng lên hoa lửa, liên tục công kích bảy tám lần.

Cũng may Lục Ải Nhân lao đến, giúp hắn hóa giải một đợt công kích. Lục Ly chật vật bò lên, phát hiện khắp nơi trên chiến giáp toàn là vết rách, tựa như một bộ quần áo rách rưới, tả tơi đến biến hình. Rất nhiều nơi trên người đều bị kéo thương, máu tươi đầm đìa, cũng may lực đạo bị chiến giáp ngăn cản phần nhiều, vết thương cũng không quá sâu.

Chiến giáp rách bươm, ngược lại ảnh hưởng hắn hoạt động, Lục Ly dứt khoát cởi chiến giáp ra, lại phát hiện áo bào bên trong cũng bị rách tung.



Sau lưng hắn có một hình xăm rồng quỷ dị, bởi vì áo bào sau lưng bị xé rách, có hơn phân nửa bộ phận lộ ra ngoài, răng thú trên cổ cũng lộ ra.

Chỉ là hắn không có áo bào khác để đổi, lúc này lại đang trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, không cố được quá nhiều. Hắn cắn răng quát khẽ một tiếng:

- Nhiên Huyết!

Cơ thể hắn trướng lên bằng tốc độ thấy được bằng mắt thường, đôi mắt cũng chuyển màu bạc, hình xăm rồng sau lưng lấp lánh ngân quang. Hắn nuốt vào một viên thuốc chữa thương, răng thú trên cổ bắt đầu từ từ phát sáng.

Thời khắc sống còn, bài tẩy tung ra hết, Lục Ly cũng đã hết cách, giờ này mà còn bảo lưu thực lực, khắc sau không chừng sẽ bị cô bé này mở ngực mổ bụng.

Oa oa !

Phía trước mặt, một tên Lục Ải Nhân trên cổ bị móc câu kéo ra một đạo vết máu, oa oa kêu to hai tiếng liền co quắp ngã xuống, miệng không ngừng trào máu tươi, rõ ràng khó mà sống nổi.

- Giết!

Lục Ly không chút do dự, không một tia băn khoăn, cô bé này quá mạnh, hắn không thể coi đối phương như cô bé bình thường, nhất định phải coi là kẻ địch, nhất định phải lãnh huyết vô tình. Không chém giết nàng, kẻ chết chính là hắn.

Cô bé hóa thành tàn ảnh du đấu với hai tên Lục Ải Nhân còn lại, Lục Ly cuồng chạy mà tới, trong tròng mắt màu bạc không có một tia tình tự ba động nào, tựa như một con Huyền thú máu lạnh.

Oanh

Thân hình cô bé lóe lên, lại kéo ra vết máu sâu hoắm trên cổ một tên Lục Ải Nhân. Lục Ly đã tiếp cận lại gần, chẳng qua cô bé không để ý, bởi vì ở trong mắt nàng Lục Ly quá yếu.

Xùy

Lục Ly một mực áp chế tốc độ, đợi lúc tiếp cận lại gần cô bé mới đột nhiên tăng tốc, Kình Thiên Kích hóa thành một đạo tàn ảnh, chém thẳng tới eo nàng.

Cô bé đang định đánh giết tên Lục Ải Nhân còn lại, song bất ngờ cảm giác được không đúng, vội quay đầu nhìn Lục Ly và Kình Thiên Kích đang nhanh như thiểm điện đánh tới, ánh mắt chớp qua một tia hoảng sợ, sau đó rống to:

- A Ngốc, cứu ta!

- Ầm!

Núi nhỏ đột nhiên nổ tung, đất đá rơi rụng đầy trời, một cánh tay cực lớn từ dưới đất nhô ra, năm đầu ngón tay lớn ngang cánh tay Lục Ly, tựa như cánh tay tượng thần vậy.

Bàn tay tượng thần kia như thiểm điện phá đất mà lên, bỗng chốc bắt lấy Lục Ly Kình Thiên Kích, sau đó đột nhiên dùng sức, Huyền khí Địa giai Kình Thiên Kích trực tiếp vỡ nát!