Bất Diệt Long Đế

Chương 139: Hậu quả rất nghiêm trọng



Lục Ly cảm nhận được ánh mắt giết người từ đám công tử trẻ tuổi, đột nhiên cảm thấy áp lực bội tăng. Hắn cười khan một tiếng, đi tới chắp tay nói:

- Lục Ly gặp qua Sương tiểu thư, có thể được Sương tiểu thư nghe qua, đó là vinh hạnh cho Lục mỗ.

- Ha ha!

Bạch Hạ Sương lại cười thần bí nói:

- Sở dĩ ta nghe nói qua ngươi là bởi ngươi ở trong sổ đen của người nào đó …

Nói xong, Bạch Hạ Sương trực tiếp tiến về phía thành bảo, đám công tử tại trường lập tức cười vang, ánh mắt nhìn Lục Ly cũng không còn vẻ hâm mộ đố kỵ, ngược lại toàn là chế nhạo.

Dù Bạch Hạ Sương không nói người nào đó là ai, nhưng người Bạch Hạ Sương quen biết đều là đại nhân vật, Lục Ly lọt vào sổ đen của một đại nhân vật, cuộc sống sau này há có thể thoải mái?

- Ách?

Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi, trong mắt chớp qua một tia nghi hoặc, chẳng lẽ là vì chuyện Minh Vũ nên mình mới bị đại nhân vật Bạch gia nào đó để ý? Năm xưa Minh Vũ bức tử một vị tiểu thư Bạch gia, bị vài người trong Bạch gia ghi hận cũng là điều bình thường.

Lại nhớ đến thái độ lạnh nhạt của Thiên Ngục thương hội khi đám người Liễu Di tới bán Huyết Trùng thảo, Lục Ly đã lờ mờ đoán được phần nào. Chẳng qua Bạch gia là đệ nhất gia tộc Thiên Đảo Hồ, nếu muốn diệt mình, hắn khẳng định đã sớm chết, đại gia tộc tự có quy củ của đại gia tộc, chắc sẽ không làm loạn đâu.

Người Hứa gia bồi tiếp Bạch Hạ Sương đi ở trước nhất, chúng nhân theo ngay phía sau, quảng trường nơi xa bu đầy người, đều là đến để tận mắt chiêm ngưỡng phong thái minh châu Thiên Đảo Hồ.

Thời gian đã tới, chúng nhân trực tiếp tiến vào chủ điện, rốt cục Lục Ly đã thấy được đảo chủ Lạc Thần đảo, gia chủ Hứa gia Hứa Trần.

Hứa Trần xem chừng hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng tuấn tú lịch sự, nho nhã hào phóng, hắn đích thân ra ngoài đại điện, tự nhiên là để đón tiếp Bạch Hạ Sương.

Lạc Thần đảo là gia tộc tứ phẩm, phụ dung Bạch gia, Bạch Hạ Sương là hậu bối được Thiên Ngục lão nhân xem trọng, tính là nửa chủ tử. Mặc dù Hứa Trần thực lực cường đại, Bạch Hạ Sương cũng chỉ thuộc hàng hậu bối, hắn có thể không cần đi ra nghênh đón, nhưng hắn nhất định phải cấp cho Thiên Ngục lão nhân đầy đủ tôn trọng, ra nghênh tiếp một cái không ai nói được gì.

Hứa Trần biết điều, Bạch Hạ Sương cũng khách khí, ngôn từ thái độ đều rất khiêm tốn, còn mang đến lễ vật, tính là cấp đủ mặt mũi cho Hứa Trần.

Chúng nhân tiến vào đại điện, không quá lâu sau Hứa Diệu Dương Hứa Phương Phỉ lại dẫn theo một đám tân khách đi vào. Hứa Diệu Dương vừa thấy được Bạch Hạ Sương, tròng mắt lập tức chuyển không ra, hô hấp đều trở nên dồn dập.

Trường diện tiếp sau đó liền không còn gì để nói, một đám đảo chủ vây quanh Hứa Trần vuốt mông ngựa, đám công tử vây quanh Bạch Hạ Sương, còn đám tiểu thư thì vây quanh Hứa Diệu Dương

Lục Ly ngán ngẩm, ngồi một mình trầm muộn uống rượu, đảo chủ Thất Sát đảo Ác Ma đảo Hắc Hồ đảo ngược lại có tới kính rượu bồi tội, Hứa Tứ Hà cũng đi qua mấy lần. Lục Ly ứng phó một cái, kính Hứa Trần một chén sau đó liền vùi đầu ăn uống.

Bạch Hạ Sương xuất thân đại gia tộc, trường diện thế này chắc là thấy được nhiều, ứng phó rất thành thục. Nàng đảo mắt nhìn lướt qua toàn trường, phát hiện Lục Ly cực kỳ đê điều ngồi ở kia, ánh mắt khẽ chuyển, đột nhiên cười nhẹ nói:

- Lục đảo chủ, Hạ Sương kính ngươi một chén.



Bá bá bá!

Vô số ánh mắt như đao lập tức quét tới, nhất là Hứa Diệu Dương càng là như muốn giết người. Hôm nay Bạch Hạ Sương chỉ kính rượu mỗi mình Hứa Trần, Hứa Diệu Dương kính rượu mấy lần, Bạch Hạ Sương đều chỉ chạm lướt qua liền dừng, không ngờ giờ lại muốn kính Lục Ly một chén?

- Mẹ nó, nha đầu này muốn hại ta …

Lục Ly ngấm ngầm chửi đổng, Bạch Hạ Sương rõ ràng là không mang ý tốt, nàng tham gia xong yến hội liền phủi mông đít rời đi, Lục Ly lại phải đón nhận vô số minh thương ám tiễn, đám công tử ca ghen tuông đại phát … chẳng phải sẽ ngày ngày tìm hắn gây sự?

Trong lòng thầm giận, đầu óc gấp chuyển, quyết đoán đứng lên nói:

- Sương tiểu thư kính rượu, Lục mỗ nào có thể không uống? Chẳng qua quê nhà chúng ta có một tập tục, nam nữ thanh niên kính rượu với nhau hoặc là không uống, hoặc là uống liền ba chén. Sương tiểu thư là nữ trung hào kiệt, minh châu Thiên Đảo Hồ, thực lực cường đại, ba chén rượu chắc không thành vấn đề, phải không?

- …

Chúng nhân hơi ngớ, Hứa Diệu Dương càng là nổi giận, tên Lục Ly này quá không biết tốt xấu? Bạch Hạ Sương là ai? Ai dám bức nàng uống liền ba chén? Tiểu thư đại gia tộc ra bên ngoài luôn cực kỳ chú ý nghi biểu khí độ, trường hợp như thế nếu mà uống say thất thố, chẳng phải sẽ mất mặt Bạch gia.

Lục Ly không để ý ánh mắt chúng nhân, chỉ nhìn chằm chằm Bạch Hạ Sương, khóe miệng nhếch lên ý cười khiêu hấn. Bạch Hạ Sương chơi hắn một vố, hắn chơi lại Bạch Hạ Sương một vố, rất công bằng.

Có vay có trả mà!

Hiện tại đối với bất kỳ nữ nhân xinh đẹp nào Lục Ly đều đã không động tâm, hắn cũng sẽ không đi nằm mơ giữa ban ngày, vọng tưởng thiên nga sẽ nhìn trúng con cóc ghẻ là mình, trong mắt hắn Bạch Hạ Sương không khác gì nữ tử bình thường cả.

Còn về đắc tội Bạch gia? Nếu chỉ chút chuyện nhỏ này mà Bạch gia cũng so đo, vậy thì bọn họ đã không khả năng trở thành gia tộc đệ nhất Thiên Đảo Hồ, năm đó Minh Vũ bức tử tiểu thư Bạch gia chẳng phải rồi cũng không việc gì?

Sắc mặt Bạch Hạ Sương khẽ biến, trong lòng có chút tối giận, nàng lớn đến chừng này rồi nhưng trước giờ đã có ai bức đến như vậy đâu?

Tên đảo chủ thế lực tam phẩm này quá không hiểu chuyện, tâm nhãn quá nhỏ. Chẳng lẽ hắn không sợ chọc giận nàng, sau này khó mà lăn lộn ở Thiên Đảo Hồ?

- Làm sao? Không dám?

Lục Ly cắn chặt không tha, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Bạch Hạ Sương, nếu Bạch Hạ Sương đã muốn chơi, hắn liền phụng bồi tới cùng. Đắc tội Bạch Hạ Sương thì đắc tội thôi, rốt cuộc trong Bạch gia chẳng phải có người ghi hận hắn ư? Nhiều thêm một người lại đã có sao.

Ngay trước mắt bao người, Bạch Hạ Sương trước đề ra kính rượu mình, giờ sao có thể luống cuống? Nàng cắn chặt răng ngà nói:

- Uống thì uống, ai sợ ai?

Lục Ly nhếch môi cười nhẹ, bưng chén lên một hơi cạn sạch, sau đó rót liền hai chén, tiếp tục một hơi cạn sạch, lúc này mới mỉm cười nhìn sang Bạch Hạ Sương.

Dưới ánh mắt bao người, Bạch Hạ Sương cũng uống liền ba chén, trên gương mặt xinh đẹp lập tức xuất hiện ráng hồng, tròng mắt đều có chút mê ly. Nàng phẫn hận nhìn Lục Ly một cái, cáo lỗi một tiếng với Hứa Trần, sau đó vội vàng quay người rời đi.

Hơn thua giữa đám hậu bối với nhau, Hứa Trần không tiện nhúng tay, thế là bèn vung tay để Hứa Diệu Dương đưa tiễn Bạch Hạ Sương tới truyền tống trận.



Đợi khi Hứa Diệu Dương đưa đi Bạch Hạ Sương rồi, Hứa Trần mới như cười mà không phải cười nhìn sang Lục Ly nói:

- Lục Ly, lá gan ngươi không nhỏ, đắc tội Sương nha đầu, quay đầu chờ nếm mùi đau khổ đi.

- Hắc hắc!

Lục Ly không chút để ý, cười cười nói:

- Nếu tiểu thư Bạch gia ngay cả chút khí lượng ấy đều không có, Bạch gia còn làm sao xưng bá Thiên Đảo Hồ?

- Thông minh!

Đám người Hứa Trần âm thầm tán dương một tiếng, giờ Lục Ly đương chúng nói ra lời này trước. Nếu là truyền tới Bạch gia, Bạch gia ngược lại sẽ không tiện công khai nhắm đến Lục Ly, bằng không sẽ khiến các thế lực Thiên Đảo Hồ cho rằng Bạch gia không độ lượng.

Phía bên kia, Bạch Hạ Sương sắc mặt lạnh băng bước nhanh đi vào truyền tống trận, không nói nửa lời với Hứa Diệu Dương theo ở phía sau, liếc mắt nhìn võ giả Hứa gia trông giữ truyền tống trận, lạnh giọng nói:

- Bóc mở truyền tống trận.

Hứa Diệu Dương vung tay lên để mấy người khởi động truyền tống trận, sau đó quan tâm hỏi:

- Bạch tiểu thư, ngươi không sao chứ? Hay là … ta đưa ngươi đi về.

- Ta không sao, không cần.

Bạch Hạ Sương khoát tay, truyền tống trận chớp sáng quang mang, nàng cũng theo đó tan biến khỏi Lạc Thần thành. Lát sau, một truyền tống trận trong Thiên Ngục thành sáng lên lấp lánh, thân hình Bạch Hạ Sương dần ngưng hiện.

Ọe

Chẳng qua, tình trạng Bạch Hạ Sương có vẻ rất không tốt, vừa truyền tống tới liền lập tức khom người nôn mửa không ngừng, đồ ăn trên yến hội đều phun ra hết, trên bộ váy trắng toàn là vết bẩn

- Sương tiểu thư, ngươi không sao chứ?

Canh giữ truyền tống trận là một tên chấp sự Bạch gia, hắn vội vàng tiến lại nâng dậy Bạch Hạ Sương, xung quanh vô số người quét mắt nhìn tới.

Bạch Hạ Sương cố nén cảm giác nôn mửa, vận chuyển Huyền lực bước nhanh về phía đại viện Bạch gia. Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng uống rượu, trước nay luôn là chạm môi liền dừng. Hôm nay lại một hơi uống liền ba chén, còn xoay vài vòng trong truyền tống trận, tự nhiên nhịn không được nôn ra.

Cảm nhận được vô số ánh mắt dị dạng nhìn tới, Bạch Hạ Sương thẹn đến muốn chui xuống đất, sau khi xông vào đại viện Bạch gia, lập tức cắn răng nghiến lợi quát khẽ:

- Lục Ly, ngươi xong rồi! Đắc tội bản tiểu thư, hậu quả rất nghiêm trọng!