Bất Diệt Long Đế

Chương 120: Một tên cũng không lưu



Có Tiểu Bạch ra tay, dò la thám báo biến thành một việc quá đơn giản.

Tốc độ Tiểu Bạch rất nhanh, thân thể lại nhỏ, bất cứ nơi nào đều có thể chui vào, hơn nữa khứu giác còn rất lợi hại, thoáng chốc đã tìm được mười mấy tên thám báo.

Lục Ly theo sát ngay sau, chỉ cần không phải người Liễu gia liền trực tiếp giết chết. Hắn xách theo Kình Thiên Kích dài hai thước, cầm đám thám báo này làm đối tượng luyện tập, đến sau tao ngộ thám báo hắn không trực tiếp chém giết ngay mà vung vẩy Kình Thiên Kích đánh nửa ngày mới chẻ chết.

Hao tốn mấy canh giờ, thẳng đến vào đêm, Lục Ly mới xách theo chiến kích nhuộm đỏ máu tươi trở về.

Cửu trưởng lão dẫn người hành động, bố trí rất nhiều pháp trận cấm chế trên đảo, chuẩn bị tùy thời nghênh đón đại chiến. Lộc trưởng lão cũng bắt đầu bố trí trạm gác ngầm, giám thị nhất cử nhất động trên đảo lẫn ngoài đảo.

Thất trưởng lão và Liễu Di di tản gia quyến Liễu gia vào trong Trúc Sơn, đám Lục Ải Nhân cũng ở ngay trong Trúc Sơn, bên ngoài lại được bố trí rất nhiều cấm chế, hiện tại Trúc Sơn đã thành là nơi an toàn nhất trên Huyết Long Đảo.

Cửu trưởng lão dẫn người an bài một đêm, trận pháp cấm chế ngoại vi hòn đảo đã bố trí xong. Ngày thứ hai lại bắt đầu bố trí cấm chế bên ngoài Trúc Sơn, trận chiến lần này vô cùng quan trọng đối với Liễu gia, bọn hắn không thể không toàn lực ứng phó.

Huyết Trùng thảo trong hai sơn cốc đã bị hủy diệt hết sạch, huyết dịch trong huyết trì cũng được để khô, gia quyến Liễu gia đều tiến hết vào Trúc Sơn. Bên trong Trúc Sơn được đào ra một sơn động cực lớn, toàn bộ gia quyến Liễu gia tiềm ẩn vào trong sơn động.

Lục Ly một thân một mình ngồi xếp bằng trong nhà gỗ, sau khi tồn trữ mấy trăm huyền kình trong Thần Hải, hắn cầm lấy chiến kích khua múa trước nhà gỗ, khiến bản thân càng thêm thuần thục chiến kích.

Liễu Di đứng bên cạnh hắn, tay cầm mười chiếc ngọc phù. Mười tên Lục Ải Nhân đều do nàng khống chế, đám người Thất trưởng lão Cửu trưởng lão phải xuất chiến, không có thời gian khống chế Lục Ải Nhân, cho nên nàng rất là căng thẳng.

Nàng thấy Lục Ly thản nhiên vũ động chiến kích, nội tâm bất giác ổn định phần nào, tựa hồ chỉ cần có Lục Ly ở đây, chuyện gì cũng không cần lo lắng.

- Lục Ly.

Hôm nay Liễu Di mặc một thân váy dài màu hồng phấn, trên váy thêu một đóa đóa hoa nhỏ, búi tóc buộc ra sau, nhìn tựa như Hoa tiên tử.

Nàng đứng đó một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi:

- Nếu lần này Liễu gia chiến bại, ngươi bỏ trốn một mình đi.

Lục Ly thu hồi Kình Thiên Kích, quay mặt nhìn về phía Liễu Di nói:

- Sao không có lòng tin thế?

Liễu Di cắn môi nói:

- Dù sao Huyết Sát đảo cũng đã kinh doanh ở chỗ này vài chục năm, ta có chút lo lắng. Ý ta là… nếu tình hình bất lợi, ngươi có thể một mình trốn đi, ngươi đã giúp Liễu gia đủ nhiều, ngươi còn phải đi tìm tỷ tỷ nữa.



- Ha ha!

Lục Ly khẽ cười, đảo mắt nhìn về phía đông nam xa xa, một lúc sau mới nói:

- Liễu Di, đừng nghĩ quá nhiều. Bất cứ chuyện gì chúng ta chỉ cần tận lực đi làm là được, kết cục thế nào không quan trọng. Nếu Liễu gia các ngươi diệt vong, lần này chúng ta đều sẽ chết, đó cũng là ý trời, không có gì để nói nữa cả. Tỷ tỷ ta từng nói qua một câu, một khi bước vào con đường võ đạo, hoặc là thẳng tới mây xanh, ngạo nghễ đứng trên đỉnh, hoặc tử vong sẽ là kết cục sau cùng cho chính mình.

Liễu Di đi tới, đứng sóng vai với Lục Ly, hồi tưởng lại đêm hôm ấy ở Vũ Lăng thành, nét mặt Lục Linh kia từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh như nước. Nhớ lại cảnh tượng Lục Linh bị liệt hỏa đốt cháy thành than đen, nàng cảm khái nói:

- Tỷ tỷ ngươi đúng là kỳ nữ tử, Lục Ly, đừng quá lo, nói không chừng rất nhanh tỷ tỷ ngươi sẽ trở thành đại nhân vật Thần Nữ cung, không đợi ngươi đi tìm nàng, nàng liền trở về tìm ngươi.

Nói đến Lục Linh, khóe miệng Lục Ly bất giác hiện ra ý cười, hắn trùng trùng gật đầu nói:

- Tỷ tỷ nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách trở về tìm ta, chỉ cần không chết, ta cũng sẽ nghĩ hết mọi cách tìm tới tỷ tỷ. Nàng đã vì ta chịu đựng quá nhiều đau khổ, ta nhất định phải trở thành cường giả, nếu ai dám khiến nàng chịu nửa điểm ủy khuất, ta liền diệt kẻ đó!

Liễu Di từ bên sườn ngắm nhìn nét mặt cương nghị của Lục Ly, nội tâm bất giác khẽ rung lên, khắc này nàng rất hâm mộ Lục Linh. Nếu Lục Ly cũng đối xử với mình như với Lục Linh, vậy thì hạnh phúc cỡ nào….

Trời dần vào đêm.

Huyết Sát đảo cho kỳ hạn ba ngày, nhưng tối nay tất cả võ giả Liễu gia đều không dám đi ngủ, buổi đêm là thời cơ đánh lén tốt nhất.

Lục Ly không ngủ, ngồi xếp bằng tu luyện một đêm, trước lúc bình minh, Lộc trưởng lão chạy vội tới, từ đằng xa liền đã hét lớn.

- Đến rồi!

Lộc trưởng lão là đường chủ Thám Báo đường Liễu gia, tiếng hét lớn này ý tứ rất rõ ràng, địch nhân đã đột kích.

Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực!

Huyết Sát bang có thể sừng sững tại Thiên Đảo Hồ, tự nhiên không phải một đám giá áo túi cơm. Bọn hắn không hề khinh địch, lựa chọn tấn công trước lúc bình minh chính là muốn dùng cái giá thấp nhất nắm xuống Liễu gia.

Bên ngoài Huyết Long Đảo lặng lẽ chạy tới mười chiến thuyền, trên mỗi chiến thuyền đều chở theo mấy trăm người. Trừ một tên trưởng lão và năm trăm người lưu thủ trên đả ra, Huyết Sát bang đã dốc hết toàn bộ lực lượng, kéo tới chỉnh chỉnh ba ngàn người.

Mười chiến thuyền không mạo muội tiến công mà tản ra, dưới sự yểm hộ của màn đêm lặng không tiếng thở xông tới Huyết Long Đảo. Bốn tên Hồn Đàm cảnh chia nhau tọa trấn bốn phía, phòng ngừa võ giả Liễu gia phá vây chạy trốn.

Trên một chiếc chiến thuyền ở mặt đông, Huyết Cừu thân khoác chiến giáp vàng óng, mang theo bịt mặt, trong mắt đằng đằng sát khí. Đợi thám báo xác định số chiến thuyền còn lại đã vào chỗ, hắn lập tức vung tay hô lớn:



- Truyền lệnh của ta, theo kế hoạch hành sự.

Thám báo khoái tốc truyền tin, bên này năm trăm người trên ba chiếc chiến thuyền đi xuống, thừa lúc bóng đêm tiềm hành lên đảo. Từ ba hướng khác, mỗi hướng cũng lao xuống năm trăm người, tổng cộng lại xuất động hai ngàn nhân thủ.

Bản thân Huyết Cừu lại không động, ba tên Hồn Đàm cảnh xuất động một tên, hai tên còn lại tọa trấn trên chiến thuyền. Theo như đám người Huyết Cừu nhận định, Liễu gia không có Hồn Đàm cảnh, Thần Hải Cảnh cũng chỉ mười người, phái ra một tên Hồn Đàm cảnh và hai ngàn võ giả là đủ rồi.

Lần này xuất động nhiều người như vậy, mục đích là không muốn cho Liễu gia chạy thoát một ai, nhất định phải giành được bí phương bồi dưỡng Huyết Trùng, bằng không trực tiếp phái hai tên Hồn Đàm cảnh là đủ để san bằng toàn đảo.

Nhìn từng đội từng đội võ giả dũng mãnh lao tới Huyết Long Đảo, khóe miệng Huyết Cừu nhếch lên ý cười tàn độc, trong mắt chớp qua một tia hưng phấn. Chờ giành được bí phương bồi dưỡng Huyết Trùng Quả của Liễu gia, Huyết Sát bang liền sẽ nhanh chóng quật khởi, không chừng sau mấy năm sẽ có thể biến thành thế lực tứ phẩm.

- A….

Từng tiếng kêu thảm cắt vỡ trời đêm, khiến cho ý cười trên mặt Huyết Cừu nháy mắt cứng lại, hắn phẫn nộ hét lớn:

- Chuyện gì?

Hưu!

Một tên thám báo chạy vội mà đến, bẩm báo nói:

- Đảo chủ, trên Huyết Long Đảo bố trí rất nhiều cấm chế, là Độc Long trận, bên này chúng ta đã chết mấy chục người, hơn trăm người bị thương.

- Mấy chục?

Khóe miệng Huyết Cừu giật một cái, rất là đau lòng, bên này có cấm chế, các hướng còn lại nhất định cũng có. Bên này chết mấy chục, bốn phía chẳng phải một hai trăm?

- Truyền lệnh, trước lui về!

Huyết Cừu vung tay lên, mấy tên thám báo lập tức chạy đi truyền tin, vốn tưởng rằng ban đêm dễ dàng đánh lén, lại không ngờ Liễu gia sớm có chuẩn bị, đã không cách nào đánh lén vậy thì cường công thôi.

Hiện tại trời còn mờ tối, rất nhiều cấm chế căn bản không phát hiện ra được, phải chờ đến lúc hừng đông mới lại tấn công. Dù sao bây giờ Huyết Long Đảo cũng đã bị vây khốn, người Liễu gia đừng hòng trốn ra được.

Đợi người phía tiền phương lùi hết ra sau, Huyết Cừu nghĩ nghĩ lại hạ lệnh:

- Sau khi trời sáng, để Nhị trưởng lão đích thân ra tay, trừ Liễu Di và Liễu Sơn Hà ra, những người còn lại đều giết sạch, một tên cũng không lưu.

Để chắc ăn, Huyết Cừu quyết định xuất động thêm một tên cường giả Hồn Đàm cảnh.