Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 974: Ba bước trấn áp



Nguồn truyện: Truyện FULLBàn tay khổng lồ màu xanh biếc bao phủ phạm vi trăm dặm mặt đất, tuy rằng là pháp lực hệ Thủy, nhưng giờ phút này ấn xuống giống như lật tung biến cả mà úp xuống.

Chân không vỡ nát khi bàn tay còn cách mặt đất chừng ngàn trượng, rốt cục có một khe nứt chân không màu trắng nhạt hẹp dài mở ra, áp lực kinh khủng xé rách tất cả, nhưng khe nứt chân không xung quanh cũng bị xé rách.

Trong phạm vi hư không ngàn dặm, không khí bị nén ép kịch liệt, hội tụ vào chỗ lõm trong lòng bàn tay. Áp lực khiến người ta ngạt thở đánh úp xuống, khiến cho trên Tinh Chu, khí thế oanh liệt do đám chân nhân Tán Tu hội tụ lại gần như không có chút lực chống cự trước lực lượng uy nghiêm tuyệt đối này, hoàn toàn bị đè ép xuống.

Đây là lực lượng của Thánh Giả Mệnh Hà, đủ để hủy diệt sao trời.

Khi đám chân nhân Tán Tu đã hoàn toàn tuyệt vọng, một thanh Thô kiếm dài một trượng đột ngột xuất hiện trên Tinh Chu, dường như không bị ảnh hưởng chút nào bởi áp lực đã phá nát vầng sáng bảo vệ Tinh Chu kia. Uy áp kinh khủng như vậy, không ngờ lại không có chút tác dụng nào trước thanh Thổ kiếm ngưng tụ từ bụi đất hết sức bình thường.

Thổ kiếm kêu lên ong ong, dường như là thần kiếm thật, có được linh tính phi phàm. Trong mắt Cổ Tinh Hà. Thổ kiếm này giống như một ngọn thần sơn vạn trượng, kiếm thế nặng nề vừa xuất hiện, đã triệt tiêu toàn bộ áp lực trong lòng y.

- Lục tiền bối!

Cổ Tinh Hà cảm tháy mừng rỡ trong lòng, đồng thời cũng khiếp sợ không hiểu, người có thể ung dung xuất kiếm trước mặt lực Thế Giới của Thánh Giả Mệnh Hà, rốt cục có tu vi Kiếm Đạo đến mức nào.

Thổ kiếm đâm thẳng lên trên, cắt qua không khí không có chút tiếng vang, nhưng khiến mọi người kinh hãi chính là, bàn tay xanh biếc kia khi Thổ kiếm tới gần, trở nên giống như đất đá khô nứt nẻ, nứt ra mấy khe hở màu xanh. Ở giữa hình thành một lỗ hổng chân không.

- Hảo kiếm!

Trên không vang lên giọng nói già nua.

Lúc này Thổ kiếm kia không gặp phải chút trở ngại nào, đám ngập vào bàn tay khổng lồ.

Trong mắt bọn Cổ Trường Không, một chưởng đủ đề hủy diệt trăm dặm hư không đã tiêu tan thành mây khói.

Trên chín tầng trời một dòng sông xanh biếc hạ xuống, một lão nhân khoác áo bào màu lục hơi giống như Linh Băng Nguyên chậm rãi hạ xuống.

- Thánh Chủ Đại nhân!

Sắc mặt Cổ Trường Không hết sức khó coi, nhưng vẫn nghiêng mình thi lễ.

Lão nhân không để ý tới Cổ Trường Không, ánh mắt nhìn Lục Thanh chăm chú, giọng lạnh lùng:

- Tu vi Kiếm Đạo của các hạ quả thật bất phàm! Xem ra nhưng năm gần đây, Vực Ngoại Tinh Không cũng xuất hiện vài nhân vật khó lường. Chỉ có điểu hôm nay các hạ giết chết trưởng lão Tinh Hệ Pháp Thánh cùng hậu bối của tại hạ, cả hai hình thần câu diệt, phải chăng nên có một câu giải thích công bằng?

Dòng sông xanh biếc biến mất, lão nhân đáp xuống đất, tuy rằng không phát tán ra khí tức uy nghiêm, nhưng uy nghiêm khí thế sẵn có của Thánh Giả Mệnh Hà cộng thêm khí chất anh minh một đời, cũng đủ khiến cho hai tên Chuẩn Thánh Cổ Trường Không cảm thấy tâm thần chấn động, không thể mở miệng.

Mệnh Hà tam trùng thiên đỉnh phong!

Ánh mắt Lục Thanh thoáng động, đã nhìn thấu tu vi của lão nhân này. Tam trùng thiên đỉnh phong, chính là tu vi không kém bao nhiêu so với sư phụ Diệp Vô Tâm của hắn, đã tiếp cận trình độ của Kiếm Thánh thượng cổ.

Nếu đổi lại vào lúc hắn mới vừa thành Thánh Giả, có lẽ còn có chút kiêng kị, nhưng hiện giờ hắn đã bước nửa bước vào cảnh giới Bỉ Ngạn, cảnh giới Mệnh Hà đối với hắn đã hoàn toàn không cùng cảnh giới, có lẽ chỉ có Thánh Giả Mệnh Hà cửu trùng thiên mới có thể khiến cho hắn coi trọng một chút.

Thấy Lục Thanh không đáp, sắc mặt lão nhân lập tức sa sầm:

- Không đáp, tức là muốn gánh vác mối nhân quả này. Nếu như ta đoán không sai ngươi đã bước được nửa bước vào cảnh giới Mệnh Hà, sắp sửa ngưng luyện thế giới của mình. Ta cũng không muốn làm khó dễ, chỉ cần ngươi lập lời thể Đại Đạo, đầu nhập dưới trướng ta, trở thành trưởng lão, việc này coi như xóa bỏ. Ta còn có thể chỉ điểm cho ngươi, giúp ngươi tránh được một sò đường vòng.

- Lời nói của Thánh Chủ khiến cho bọn Cổ Trường Không hơi sửng sốt. Bất quá ngay tức khắc, bọn họ đã hiểu ra, nếu so với một tên Chuẩn Thánh Trường Mệnh mới vừa bước vào cửu trùng thiên, hiển nhiên một Chuẩn Thánh Kiếm Đạo đã bước nửa bước vào cảnh giới Mệnh Hà có giá trị hơn nhiều. Huống chỉ hiện tại tuy rằng Kiếm Đạo ở Tinh Vực Cổ Thần đã suy tàn, những cường giả cảnh giới Mệnh Hà rải rác ở khắp các Tinh Vực khác, thậm chí Chuẩn Thánh cũng còn không ít. Nếu như Tinh Hệ Pháp Thánh sinh ra một tên Thánh Giả Kiếm Đạo, lấy danh nghĩa Kiếm Đạo ban kiếm lệnh, ắt có thể hội tụ được một lực lượng không nhỏ chút nào. Không nghi ngờ gì, có thể giúp đỡ rất nhiều trong việc nâng cao thực lực của Tinh Hệ Pháp Thánh.

- Và như vậy, Tinh Hệ Pháp Thánh coi như có được hai đại Tam Thiên Tiểu Đạo, vượt qua hai Đại Đạo, vốn Tinh Hệ Pháp Thánh thuộc Pháp Đạo, mà Kiếm Đạo thuộc về Võ Đạo. Đợi đến khi Kiếm Đạo nhất mạch mở được Tinh Hệ Thần Nhật, mà Thánh Chủ lại là trưởng lão của Tinh Hệ Pháp Thánh, vậy Tinh Hệ Pháp Thánh coi như có được hai đại Tinh Hệ. Cho dù không đạt được kết quả tốt trong kỳ luận đạo Cổ Thần, cũng tuyệt đổi sẽ không bị coi thường. Thậm chí trong vô hình, địa vị còn có thể tăng lên không ít.

Chỉ có điều nếu là như vậy, từ đây về sau Kiếm Đạo nhất mạch sẽ hoàn toàn trở thành phụ thuộc vào Tinh Hệ Pháp Thánh, cho dù ngày sau phát dương quang đại cũng khó tránh khỏi tiếng đời dị nghị. Tuy rằng chỉ làm thuộc hạ của Tinh Hệ Pháp Thánh, nhưng nếu nghĩ sâu xa một chút, cũng là trên Tam Thiên Tiểu Đạo. Kiếm Đạo thần phục Pháp Đạo hệ Thủy. Nói sâu hơn chút nữa, trên phương diện ba Đại Đạo. Ở Tinh Vực Cổ Thần. Võ Đạo phải cúi đầu thần phục Pháp Đạo.

- Thánh Chủ, chuyện này…..

- Hử...

- Ánh mắt lão nhân khẽ liếc, lập tức Cổ Trường Không như bị sét đánh trúng, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân uể oải rũ rượi.

- Đại trưởng lão!

- Nhiều chân nhân Kiếm Giả kêu to, ánh mắt nhìn Thánh Chủ cũng không còn cung kính như trước nữa

Lão nhân cau mày:

- Xem ra Kiếm Đạo nhất mạch bồi dưỡng ra toàn là đám phản đồ, nếu là như vậy...

Hữu chưởng lão nhân chậm rãi nàng lên, một tầng pháp lực hệ Thủy xanh biếc nổi lên, pháp quang xanh biếc lập lòe không ngớt. Chân không xung quanh lòng bàn tay sụp đổ vào bên trong, một cỗ lực khống chế tuyệt đối lập tức hiện ra. Bọn Cổ Trường Không lập tức cảm thấy hư không xung quanh bị giam cầm. Kiếm Phách thần niệm toàn bộ bị nhốt trong cơ thể, không thể nhúc nhích mảy may.

Chẳng lẽ hôm nay là ngày cùng đồ mạt lộ ?

Trên Tinh Chu, bọn Cổ Tinh Hà cũng không thể động đậy, bị uy áp Thánh Giả của lão nhân giam cầm một chỗ, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hữu chưởng của lão nhân chậm rãi giơ lên.

- Ta, cho pháp lão động thủ khi nào vậy?

Đột ngột một giọng nói bình thản vang lên.

- Ngươi đang nói với ta sao?

Sắc mặt lão nhân hết sức âm trầm, quay đầu nhìn lại:

- Tiểu bối lá gan ngươi lớn thất!

Lục Thanh không đáp, chỉ nhẹ nhàng bước ra một bước về phía lão nhân. Một bước này vừa bước ra, tuy không có gì là huyền bí, nhưng đồng từ của lão nhân bất chợt co rút lại. Bởi vì giờ phút này lão bỗng nhiên phát hiện, có một cỗ ý chí lớn lao đè nặng lên người. Ý chí này không thể ngăn nổi chuyện duy nhất có thể làm là thần phục.

Làm sao có thể như vậy được?

Trên người lão nhân, pháp lực màu xanh biếc bùng lên, cuồn cuộn khởi động. Sau lưng lão, dòng sông xanh biếc lại hiện ra, dường như nối liền cùng chín tầng trời. Một cỗ lực Thế Giới hùng hậu toát ra, lực Thế Giới này màu xanh biếc, có thể thấy được bằng mắt thường, lấy lão nhân làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phương Tâm hướng.

Ngay sau đó. Lục Thanh lại bước ra một bước, một bước này bước ra, toàn bộ mặt đất đều hơi rung chuyển, cỗ dao động này nháy mắt truyền khắp Đạo Kiếm Tinh, từ trên Tinh Không nhìn lại, quỹ tích của toàn bộ Đạo Kiếm Tinh đã chệch đi trong nháy mắt.

Mà theo bước thứ hai của Lục Thanh bước ra, lực Thế Giới hệ Thủy trên người lão nhân khuếch tán ra ngoài đột ngột ngừng lại giữa không trung. Sau lưng lão, dòng sông xanh biếc nháy mắt sụp đổ, hóa thành nhiều điểm sáng xanh, tiêu tan giữa đất trời.

Rốt cục đây là ý chí tới bậc nào, lão nhân không dám tưởng tượng, dù là ở Tinh Vực Cổ Thần, trong trí nhớ của lão cũng chỉ được thấy từ xa vài lần, đừng nói là đích thân trải qua. Tất cả nhưng Thánh Giả hay Chuẩn Thánh đã tự mình trải qua đều đã hình thần câu diệt, tiêu tan giữa Đại Đạo Tinh Không.

Lực Thế Giới bị giam cầm giữa không trung, lão nhân lập tức cảm thấy mình bị đè nén trói buộc, giống như dốc hết toàn lực đánh ra một quyền, lại bị đối phương nhẹ nhàng đón được, thậm chí không thể thu quyền trở về.

Bước thứ ba của Lục Thanh đã ra.

Trong khoảnh khắc chấn phải của Lục Thanh hạ xuống, lực Thế Giới đang giam cầm trên không lập tức giống như trăm sông về biển, toàn bộ bị ép chảy ngược về cơ thể lão nhân. Lực Thế Giới của mình lại trở về thân mình, khiến lão nhân phát hiện ra càng khó đối phó hơn tưởng tượng.

Thế giới Pháp Vực lúc này làm dấy lên sóng lớn ngập trời, bức vách ngăn cách thế giới cũng nứt ra vài khe nứt nhỏ. Chuyện này chỉ có lão nhân có thể nhìn thấy, thương thế như vậy e rằng phải dưỡng không dưới trăm năm mới có thể khôi phục lại. Nhưng đó còn chưa phải là quan trọng nhất, bởi vì giờ phút này, Lục Thanh đã tới trước mặt lão, khoảng cách trăm trượng vượt qua bằng ba bước.

Khóe miệng lão nhân rỉ ra một chút thánh huyết màu xanh, sắc mặt lão hơi tái. Nhưng thân là Thánh Giả Mệnh Hà, lão vẫn miễn cưỡng đứng vững thân hình đang loạng choạng sắp ngã.

- Lá gan của ta còn lớn hơn lão tưởng tượng!

Giọng Lục Thanh vẫn bình thản như trước, nhưng lọt vào tai lão nhân dường như là lời nói nhạo báng mỉa mai tệ nhất, sắc mặt lão thoạt trắng thoạt xanh, sau một hồi lâu vẫn không lên tiếng.

Lúc này trên toàn quảng trường không tiếng động, duy nhất chỉ có tiếng thờ dốc ồ ồ của nhiều Kiếm Giả, trong đó cũng có Đại trưởng lão Đạo Kiếm Tinh Cổ Trường Không.

Trên Tinh Chu, rất nhiều chân nhân Tán Tu nuốt nước bót đánh ực, vài tên có tính tình ngang ngạnh lại cảm thấy vô cùng may mắn. Lúc trước cũng may không trêu chọc tới Lục Thanh như Hàn chân nhân kia, nếu không giờ này e rằng cũng chẳng khác gì Hàn chân nhân và hai người Linh Băng Nguyên hình thần câu diệt.

Trên Tinh Chu, Cổ Tinh Hà hít thật sâu vài hơi, vẫn chưa trấn tĩnh lại tâm thần. Giờ phút này y đã khó có thể nói nên lời, trong lòng y lúc này bị nổi vui mừng lớn lao tràn ngập, không thế nào tự chủ được.