Bắt Cóc

Chương 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mimi

****
chapter content

Trần Nghị bị giam tại tầng hầm của ngôi biệt thự đã một tuần.

Ngoại trừ cuối tuần, người đàn ông kia không xuất hiện vào một khoảng thời gian nhất định nào cả. Có khi gã chỉ đến vào buổi tối, có lúc lại xuất hiện đột ngột giữa ban ngày, cũng từng phát sinh tình huống bất chợt ly khai. Vì thế cho nên cậu phỏng đoán, hẳn là gã có một công việc bận rộn nhưng không theo quy luật.

Cậu vẫn luôn có ý định chạy trốn, hoặc muốn nắm bắt thời cơ khống chế người đàn ông kia rồi mang cho pháp luật trừng trị!

Thế nhưng đối phương lúc nào cũng cẩn thận vô cùng. Tầng hầm không có cửa sổ, ngay cả lỗ thông hơi cũng không có, chỉ có một cái quạt gió rất nhỏ. Cánh cửa ngăn cách căn phòng với không gian bên ngoài được làm bằng sắt, hơn nữa, cho dù ở dưới tầng hầm, tay chân Trần Nghị vẫn bị trói buộc bằng đủ loại hình cụ, rõ ràng người đàn ông này phi thường thận trọng.

Trần Nghị được học cách phá khóa ở trường cảnh sát, cậu cũng đã từng thử bỏ trốn vài lần, song, bởi vì hai tay luôn bị trói ra phía sau, cho nên không có cách nào mở ba cái khóa phong bế cánh cửa. Cuối cùng cậu đành phải từ bỏ hy vọng, thừa nhận bản thân vô pháp tự mình thoát khỏi căn hầm này.

Trong bảy ngày ngắn ngủi ở nơi đây, Trần Nghị nếm trải hết mọi khuất nhục cùng tra tấn phi thường thống khổ. Thân là một người đàn ông, thế nhưng lại bị một gã đàn ông khác giam cầm cưỡng bức, ngay cả cấm địa mà chính mình và bạn gái cũng chưa từng đụng tới lại bị gã điên cuồng xỏ xuyên, còn phải chịu đựng sự đùa bỡn của đủ loại đạo cụ biến thái, Trần Nghị đã hận đến mức chỉ muốn băm nát đối phương ra ── Đáng tiếc, sau khi bị cưỡng chế nghỉ việc, cậu không còn được mang theo súng, bằng không cậu tuyệt đối sẽ nổ súng bắn vỡ đầu gã khốn kia!

Nằm sấp trên mặt sàn xi măng lạnh lẽo như băng, Trần Nghị nhẫn nại chịu đựng chấn động liên tục bên trong cơ thể.

“Tuy rằng làm vách tràng mềm mại chơi sẽ rất thích, nhưng là cúc huyệt rộng ra thì sẽ không thích nữa đâu, những lúc tôi không ở đây, cậu nên luyện tập co rút một chút đi.”

Người đàn ông kia đã nói như thế, sau đó nhét vào cơ thể cậu hai quả trứng rung cường độ nhẹ, tiếp xúc chặt chẽ với lớp cơ vòng. Chấn động cùng với luồng điện rất nhỏ luôn luôn kích thích cơ vòng co rút theo bản năng, khiến cho Trần Nghị cả ngày đều chỉ có thể kẹp chặt cái mông lại.

Sau đó, khi người đàn ông xuất hiện, nơi vừa khôi phục tráng thái khít chặt sẽ bị tàn nhẫn tách mở ra một lần nữa. Bản thân Trần Nghị sau khi triệt để tiếp nhận thú tính của gã, liền bị súc ruột và đặt ống thông nước tiểu.

Ngoài cửa sắt vang lên tiếng mở khóa, cơ bắp trên thân Trần Nghị bắt đầu căng thẳng. Chính là, ngày hôm qua cậu đã thành công đạp cho gã kia một cước, vì thế hôm nay liền bị đeo lên còng cổ còng tay, khóa chặt xuống mặt đất, vô pháp chống nửa thân trên dậy, chỉ có thể bảo trì tư thế quỳ rạp trên mặt đất này.

Không cách nào quay đầu để nhìn thấy động tác của gã đàn ông nọ, thế nhưng cậu có thể cảm nhận được đối phương vừa ngồi xổm xuống bên cạnh mình.

Gã tháo mở lớp quần da, để cúc huyệt đã chịu đủ loại tàn phá ở sâu giữa hai cánh mông đang được vòng thép tách rộng, triệt để phơi bày trước mắt, mị thịt đỏ tươi ngậm chặt dây điện màu hồng, thoạt nhìn dị thường mê hoặc.

“Không… Buông…” Hai tay bị còng da trói chặt ở phía sau, Trần Nghị bắt đầu giãy dụa khi người đàn ông chạm vào hậu huyệt của mình.

Kéo dây điện ra ngoài, hai quả trứng rung to bằng ngón tay cái được bao phủ bởi hỗn dịch của đàn ông cùng với dịch ruột non cũng được rút ra. Theo từng đợt co rút của huyệt khẩu, một dòng chất lỏng trong suốt còn ấm nóng bên trong cơ thể Trần Nghị lập tức chảy tràn.

Người đàn ông nâng thắt lưng Trần Nghị lên cao, bắt cậu đổi thành tư thế quỳ trên mặt đất. Ngón tay gã hung hăng tiến nhập vào huyệt khẩu đang không ngừng co rút theo từng nhịp thở của đối phương.

“Ô…” Thân thể giãy dụa muốn nhích về phía trước, tựa hồ định trốn tránh động tác đẩy đưa ngón tay của người đàn ông, Trần Nghị thống khổ bật ra một tiếng rên rỉ.

Mặc kệ đây là lần thứ bao nhiêu, cảm giác ghê tởm cùng chán ghét vẫn làm cho cậu tức giận đến toàn thân run rẩy.

“Cậu xem đi, đã thực mềm mại rồi…” Giữa thanh âm ướt át phát ra khi ngón tay khuấy đảo bên trong hậu huyệt, người đàn ông tóm lấy dây xích nối với còng tay Trần Nghị, kéo mạnh ra sau, cường thế cưỡng ép cậu đưa mông lại gần, để ngón tay gã tiến vào sâu hơn nữa.

Ngón tay đảo loạn bên trong cơ thể, lại thêm mị thịt ẩm ướt mẫn cảm đã bị trứng rung kích thích mấy tiếng đồng hồ, Trần Nghị dán sát cái trán xuống nền xi măng lạnh lẽo, cắn răng nhẫn nhịn cảm giác hỗn độn của thứ khoái cảm biến thái đan xen cùng với sự khuất nhục và tâm lý ghê tởm buồn nôn.

“Ưm…”

Ngón tay người nọ chạm đến vị trí tiền liệt tuyến, khoái cảm giống như một dòng điện mãnh liệt đâm xuyên qua xương sống, Trần Nghị vì thế mà bật ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào khó nhịn.

“Lúc trước, khi bị tôi đâm còn nói tôi là biến thái, hiện tại lại có thể phát ra thanh âm đáng yêu như vậy, cảnh sát tiên sinh, bây giờ cậu lắc mông rất giống mấy thằng trai bao mà cậu hay bắt đấy.” Nói xong lời lăng nhục này, gã thô bạo đẩy đưa hai ngón tay mình, thỉnh thoảng lại tách rộng hai tay khiến cho huyệt khẩu đối phương không ngừng co rút. Những thanh âm hết sức dâm mỹ vang lên, rồi luẩn quẩn mãi dưới tầng hầm.

Có điều, lần này không dùng tay để đùa bỡn tới mấy tiếng đồng hồ như trước nữa, người đàn ông nhanh chóng rút tay ra.

Trần Nghị thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó lại càng thêm kinh hãi.

Người đàn ông cầm một cây gậy bằng cao su lớn, màu đen, đường kính khoảng 3cm, bôi loạn chất làm trơn lên rồi đặt ngay tại cúc hoa đang sưng đỏ của đối phương.

Trong nháy mắt ấy, xúc cảm nơi hạ thể giúp cho Trần Nghị nhận ra, trên bề mặt cây gậy cao su to lớn kia phủ đầy những khối tròn quỷ dị. Khi người đàn ông từ từ gia tăng lực đạo, cậu liền giãy dụa muốn lao về phía trước, đồng thời phát ra những tiếng rên rỉ bi thảm khôn cùng.

“Đừng… Thằng khốn! Dừng tay, buông ra…”

Hai chân quỳ rạp trên mặt đất không ngừng động đậy, da thịt non mềm yếu ớt liên tục ma xát trên nền xi măng, Trần Nghị bởi vì sợ bị thứ kinh khủng kia tiến vào cơ thể mà vặn vẹo thân mình, hòng phản kháng lại áp lực phía sau.

Người đàn ông thử vài lần, hình cụ cao su thô lớn đều bởi vì giãy dụa của đối phương mà trượt ra ngoài huyệt khẩu. Gã bất mãn, một phen nắm lấy phân thân cùng hai tiểu cầu bị vòng thép thắt chặt nơi gốc đùi Trần Nghị, ra sức mà nắm bóp.

Bộ vị yếu ớt nhất của đàn ông cứ như thế mà rơi vào ngược đãi, Trần Nghị nhịn không được bắt đầu kêu la thảm thiết.

“A ── Buông tay, đau quá… A a… Đau…”

“Còn lộn xộn nữa sẽ bóp cho hỏng luôn, biết chưa?” Kéo lấy tính khí và hai tiểu cầu yếu ớt của đối phương, gã buông lời đe dọa, thành công khiến cho Trần Nghị không dám tùy tiện giãy dụa nữa.

Vật thể cứng rắn được bao phủ bởi những khối tròn rõ nét từng chút từng chút cắm sâu vào trong cơ thể, Trần Nghị nhíu chặt lông mày, bởi vì khó chịu mà thở hổn hển.

Người đàn ông cứ như vậy, một tay nắm lấy chỗ yếu hại của cậu, tay kia thong thả đẩy đưa hình cụ cao su một cách rất nhịp nhàng.