Bắt Cóc Em Về Làm Vợ

Chương 93



Bữa trưa tại trường Diamond Vương Nguyên cùng hai người bạn xuống căn tin ăn trưa. Bữa trưa do anh làm rất ngon và đẹp mắt. Cậu không ngờ anh cũng biết nấu ăn.

"Tiểu Nguyên đây là bữa trưa của cậu sao ? Là do ai làm vậy ? Nhìn thật đẹp mắt." Doãn Thinh Thinh ngồi kế bên trầm trồ khen.

"Hihiii....là của anh ấy làm cho mình." Vương Nguyên híp mắt nói.

"Là vị hôn phu của cậu sao ?" Uất Mỹ Linh cũng cất tiếng. Nhìn hộp cơm của Vương Nguyên thật không thể chê vào đâu được. Dù là đơn giản nhưng lại rất đủ chất dinh dưỡng.

"Ừ ! Anh ấy đã cất công dậy sớm để chuẩn bị cho mình."

"Hai người sống chung sao ?"

"Cái này...Do ba mẹ mình mất nên anh ấy đưa mình về nhà sống chung. Nhưng mà...mình...và anh ấy...ở khác phòng." Vương Nguyên vội vã nói...Aizzz Sao cậu cứ phải nói dối nhiều như thế...Thật mệt mỏi mà...

"Vậy sao ? Nè mau ăn thôi nếu không sẽ trễ đó."

"Ừ." Vương Nguyên mỉm cười cậu đang định gắp miếng tôm thơm ngon thì đột nhiên một trái bóng rổ từ xa bay tới đập mạnh vào bàn làm cho hộp cơm của cậu bắn lên rồi đổ xuống đất. Vương Nguyên ngây người nhìn hộp cơm đổ vỡ Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh cũng giật mình.

"Ây...thật xin lỗi. Tôi không cố ý." Hoàng Ngạc Lâm tiến đến áy náy nói.

Vương Nguyên vẫn ngây người tay vẫn cầm đũa ánh mắt liếc nhìn hộp cơm. Doãn Thinh Thinh thấy vậy vội lên tiếng " Tiểu Nguyên...Tiểu Nguyên à ! "

"Hộp cơm.....hic....hộp cơm của mình...hộp cơm của Tuấn Khải..." Cậu quay sang nhìn Doãn Thinh Thinh khuôn mặt như biến sắc.

"Thật xin lỗi, mình không cố ý." Hoàng Ngạc Lâm cúi đầu rối rít xin lỗi.

Cậu cũng không thèm trả lời cúi người nhặt hộp cơm lên cái hộp trống rỗng chỉ còn vương lại vài hột cơm. Nếu như lúc về anh hỏi cậu là có ngon không thích món nào nhất mùi vị thế nào thì cậu phải trả lời làm sao. Quả thật cậu chỉ muốn bình yên mà đi học thôi không cần phải có chuyện rắc rối như vậy chứ !?? Vương Nguyên lo lắng trong lòng bất an vô cùng.

"Tiểu Nguyên cậu đừng lo mình sẽ mua cho cậu hộp cơm khác nếu không ăn cơm chung với mình cũng được." Doãn Thinh Thinh lay người cậu.

Vương Nguyên mím môi trả lời "Nếu anh ấy hỏi mình...phải trả lời làm sao ?"

"Để tôi mua cho em phần cơm khác. Sẽ ngon hơn phần cơm kia." Một giọng nói trầm ấm phát ra. Âu Văn Tịnh đặt lên bàn một phần cơm hải sản rất phong phú và mắc tiền.

Vương Nguyên lắc đầu xua tay "Không cần ."

"Được rồi chúng ta tính sau mau sang bàn khác ăn cơm. Kẻo trễ." Uất Mý Linh nhìn đồng hồ vội lên tiếng. Vương Nguyên cùng Doãn Thinh Thinh đứng dậy đi sang bàn khác.

Âu Văn Tịnh lại một lần nữa bị cậu từ chối khiến trong lòng càng tức giận liền kéo ghế ngồi xuống bàn của bọn Vương Nguyên "Tại sao em cứ phải từ chối tôi ?"

"Tôi bị dị ứng." Vương Nguyên nhàn nhạt trả lời đưa đũa gắp thức ăn trong phần cơm của Doãn thinh Thinh thà cậu ăn ít còn hơn là phải ăn đồ ăn của Âu Văn Tịnh.

"Dị ứng ?"

"Phải tôi dị ứng với cua." "Vậy để tôi đổi phần khác." Hắn kéo ghế đứng dậy định quay mặt đi nhưng cậu lại lên tiếng "Không cần tôi không thích. Tôi ăn chung với Thinh Thinh được rồi."

Hắn nhíu mày Vương Nguyên thật không hiểu nổi tại sao anh ta lại có thể mặt dày đến vậy ? Cậu đã nói không thích rồi mà. Cậu xúc một muỗng cơm thật to rồi sau đó nhanh chóng nhai nuốt lại cất tiếng "Tôi ăn xong rồi. Cũng no rồi không cần ăn nữa. Thinh Thinh Tiểu Linh...mình lên lớp trước." Dứt câu Vương Nguyên vội chạy lên tầng hai để mặc cho mọi người đang nhìn cậu bàn tán xôn xao.

Âu Văn Tịnh nhất thời xấu hổ cơ hồ có chút mạnh bạo bóp nát hộp cơm tức giận mà quay đi. Doạn Thinh Thinh đành phải thở dài Vương Nguyên chỉ mới ăn 1 muỗng nhỏ cơm vậy mà nói là no sao ? Chắc lát nữa cậu phải mua thêm thức ăn cho bạn học đáng yêu kia thôi.