Bất Ái Thành Hôn

Chương 53: Cảm cúm



Lâm Lệ bị cảm, ngày hôm qua nằm trên ghế sa lon xemTV trong phòng khách không cẩn thận ngủ mất, sau đó thì bị cảm , buổi sáng khitỉnh lại đầu cực kỳ choáng váng, cả người mơ mơ màng màng, lỗ mũi bị tắc nghẽncơ hồ không thở được.

Nhiệt độ cơ thể khoảng 38,5 độ, có chút cao, Chu Hànmuốn dẫn cô đi bệnh viện, nhưng mà Lâm Lệ kiên trì nói uống thuốc thì tốtrồi.

Cho nên Chu Hàn liền đến tiệm thuốc mua thuốc cảm cúmcùng thuốc hạ sốt cho cô, Lâm Lệ uống thuốc xong, bởi vì là chủ nhật, không đilàm cũng không có chuyện trọng yếu đặc biệt gì muốn đi ra ngoài, cho nên Lâm Lệngủ ở nhà một ngày, nhưng mà dường như cũng không có biến chuyển tốt hơn làmấy.

“Hắt xì…” kéo lấy một tờ giấy ăn trên tủ đầu giường, mộttay lau lau lỗ mũi, một tay kia còn lại cầm lấy điện thoại di động để ở bên taicủa mình, không ngừng gật đầu lên tiếng nói: “Dạ, con biết rồi, có uống thuốc,con ngủ một giấc là sẽ tốt lên liền.”

Bên kia điện thoại là mẹ Chu gọi tới, mẹ Chu vốn là nghĩgọi điện thoại cho Lâm Lệ để cho Lâm Lệ khuyên nhủ Chu Hàn về thăm Tiểu Bân mộtchút, sau khi nói chuyện điện thoại mới biết được thì ra là Lâm Lệ cũng bị cảmngã bệnh, cho nên khó tránh khỏi lại muốn quan tâm dặn dò mộtphen.

“Đừng chỉ uống thuốc tây, nên nấu chút nước gừng, uốngngay, bảo đảm sẽ tốt, tốt hơn thuốc tây rất nhiều.” Bên kia điện thoại, mẹ Chukhông sợ nề hà, liên tục dặn dò: “Uống nước gừng xong thì lên giường nằm ngủ mộtgiấc đi, chăn đắp nhiều một chút, bọc kín mình một chút ít, ra nhiều mồ hôi mớitốt.”

Trong lòng của Lâm Lệ cảm thấy ấm áp, nhẹ gật đầu, mộtbên đồng ý nói: “Con sẽ, để con đi nấu nước gừng, cám ơn mẹ.” Chỉ có người thânchân chính đau lòng người của mình mới có thể một lần lại một lần quan tâm,không sợ nề hà như vậy, loại cảm giác này vô cùng chân thật làm cho người ta cảmthấy ấm áp.

“Ai nha, nếu không để mẹ đi qua xem, các con còn trẻtuổi làm sao có thể biết làm những thứ này.” Mẹ Chu vẫn là có chút không yênlòng: “Mẹ đã hứa với cha mẹ của con, cũng không thể để con bị bệnh gì đâu nha.”Bà là tuyệt đối thật tâm đối với Lâm Lệ, đứa nhỏ này không tệ, yêu thương cô gảxa cha mẹ, lúc nào cũng muốn chăm sóc cô nhiều hơn.

“Mẹ, không cần, mẹ nói cho con biết cách nấu là tốt rồi,con sẽ tự làm.” Lâm Lệ từ chối nhã nhặn, nói: “Hơn nữa hiện tại Tiểu Bân cũng bịcảm cúm, còn cần mẹ chăm sóc đây.”

Bên kia điện thoại, mẹ Chu trầm mặc một lát, khẽ thở dàimột tiếng nói: “Tiểu Lệ a, thật ra thì những lời này không nên nói với con, mẹbiết con là cô gái tốt, cũng đối tốt đối với Tiểu Bân, nhưng mà con nói thử xem,có phải là do sợ con mất hứng, cho nên A Hàn mới hết sức lạnh nhạt với Tiểu Bânnhư vậy không? Thật ra thì cũng đúng, các con dù sao vẫn là tân hôn, tổng lạivẫn muốn có riêng không gian cho hai người, nếu như đứa nhỏ ở cùng một chỗ vớicác con không tiện, vậy sau này sẽ để cho đứa nhỏ ở lại bên này là được rồi, dùsao trong nhà cũng có tài xế, sáng tối đưa đón đi học cũng dễdàng.”

Lâm Lệ sửng sốt một lúc lâu, có chút không nghe rõ ý tứtrong lời nói của bà, vội giải thích: “Mẹ, có phải con làm gì đó không tốt khiếncho mẹ hiểu lầm cái gì hay không? Con chưa từng cảm thấy Tiểu Bân gây trở ngạicho bọn con.”

“Không có, con không có có chỗ nào làm không tốt, mẹ vớicha con hai người đều nhìn ra con là thật tâm thích đứa nhỏ Tiểu Bân này, biếtcon đối với Tiểu Bân rất tốt, chúng ta cũng không có ý trách tội con, thật khôngcó, đừng suy nghĩ nhiều nha.” Không muốn làm cho con dâu hiểu lầm, mẹ Chu vộigiải thích nói: “Ý của mẹ là nói có phải do A Hàn muốn cưng chiều con, sợ đáylòng con có ngăn cách, cho nên cố ý làm bất hòa một chút với đứa nhỏ này, concũng biết, trẻ con luôn rất nhạy cảm, huống chi Tiểu Bân từ nhỏ vẫn đều đi theosống cùng A Hàn, cho dù mặt A Hàn bình thường luôn vừa lạnh vừa thối, nhưng màdù sao cũng là người thân nhất của Tiểu Bân, hai người ở nước Mỹ sống nương tựalẫn nhau nhiều năm như vậy, Tiểu Bân đúng là có chút lệ thuộc vào A Hàn, haingày này cảm cúm ngã bệnh, buổi tối lúc ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng cũng làkêu ba ba, mẹ nhìn thấy mà đau lòng thay cho đứa nhỏ này.” Vừa nói, mẹ Chu khôngnhịn được có chút lạc giọng.

Lâm Lệ biết rõ thái độ của Chu Hàn bình thường đối vớiđứa nhỏ, cũng nhớ được tối hôm qua lúc anh nhận được điện thoại biết đứa nhỏ ngãbệnh xong vẫn lãnh mạc cùng không quan tâm như cũ, mà đừng nói mẹ Chu đau lòngcháu trai, ngay cả cô cũng đau lòng thay Tiểu Bân, suy nghĩ một lát liền hỏi:“Mẹ, con nên làm gì đây?”

Mẹ Chu khẽ thở dài một tiếng nói: “Tiểu Lệ a, hôm naykhi nào Chu Hàn tan việc về nhà, con giúp mẹ khuyên nhủ A Hàn được không, bảocho nó rút chút thời gian đi thăm Tiểu Bân, đứa nhỏ này thật rất nhớhắn.”

Lúc Chu Hàn cầm cặp công văn từ trong công ty về đếnnhà, mới mở cửa đi vào liền ngửi thấy trong nhà truyền tới một tiếng hắt xì tiếptới một tiếng, chân mày không tự chủ khẽ nhẹ nhíu chặt, theo bản năng nhỏ giọngnói thầm: “Cô gái này không uống thuốc sao, làm sao nghe giọng nói cảm thấy cảmcúm so sánh với buổi sáng còn nghiêm trọng hơn chút ít?”

Đổi lại giày, trực tiếp đi thẳng vào phòng khách, đemcặp công văn cầm trong tay thả trên ghế sa lon phòng khách, Chu Hàn nhìn ngườinào đó vẫn mặc đồ ngủ đang hắt xì rồi lại hắt xì, tay cầm lấy dao đứng trongphòng bếp, không biết đang cắt cái gì.

“Hắt xì —— hắt xì —— hắt xì —— “

Lâm Lệ có chút khó chịu đưa tay lên xoa xoa cái mũi,hoàn toàn không có chú ý tới phía sau có người đi tới, chuyên tâm cầm lấy daocắt củ gừng trên thớt gỗ, bởi vì thật sự là rất khó chịu, cho nên cô mới nghetheo phương pháp của mẹ Chu nói mà đi chưng nước gừng uống, hy vọng thật có thểhữu hiệu như lời mẹ Chu nói thì tốt.

“Em đang làm gì vậy?” Phía sau, Chu Hàn đột nhiên lêntiếng, làm cho Lâm Lệ sợ hết hồn, thiếu chút nữa không cẩn thận đem con dao đangthái gừng kia cắt vào tay của mình.

Quay đầu, nhìn Chu Hàn không biết từ lúc nào chạy tớiphía sau mình nói: “Anh, anh trở về lúc nào vậy? Bước đi cũng không có tiếngđộng.” Cô thật sự là hoàn toàn không nghe được một chút động tĩnh gì, nâng taylên nhìn đồng hồ một chút, giờ này anh đã trở về, có phải quá sớm hay không, mớihơn 5 giờ chiều, còn chưa tới sáu giờ.

Chu Hàn nhìn mắt cô, cũng không trả lời ngay vấn đề củacô, ánh mắt liếc nhìn củ gừng trên thớt gỗ kia, chỉ vào những mẩu gừng bị Lâm Lệcắt lớn nhỏ không đều nhau hỏi: “Em cắt những thứ này chuẩn bị làm cái gì? Đừngnói cho anh biết là em chuẩn bị để xào rau.”

Lâm Lệ lườm mắt nhìn anh, cầm lấy miếng gừng mình vừamới cắt xuống dày ước chừng một centimet nói: “Có người thái một đống lớn gừngnhư vậy để xào rau sao?” Giọng nói mang theo nồng đậm giọng mũi, vẻ mặt kia tựahồ như đang cười Chu Hàn sao lại ngớ ngẩn thế.

Chu Hàn nhíu mày, hai tay ôm ngực hỏi: “Vậy em chuẩn bịnó làm gì.”

“Đương nhiên là để chưng gừng.” Lâm Lệ nói xong, vẻ mặtdương dương tự đắc, sau khi nói xong liền xoay người sang chỗ khác chuẩn bị tiếptục cắt thêm vài miếng, nghĩ tới cắt nhiều gừng hơn một chút sẽ có hiệu quảnhiều hơn chút.

“Là ai nói cho em biết nước gừng cần dùng miếng gừng dàynhư vậy?” Chu Hàn phía sau lành lạnh hỏi.

“Mẹ a.” Lâm Lệ đương nhiên nói, sauđó cảm giác mình nhanh miệng, đổi lời nói: “Chu, mẹ Chu a.”

Chu Hàn nhìn mắt cô, tiến lên đưa tay đoạt lấy con daocùng miếng gừng của cô, vừa nói vừa cắt củ gừng kia thành từng lát nói: “Em cắttừng khối lớn như vậy, em cũng không sợ bị cay chết à?”

“Không, không phải là phải cắt thành khối lớn mới cóhiệu quả sao?” Lâm Lệ không hiểu, hỏi.

Chu Hàn cũng không quay đầu lại, chỉ lành lạnh hỏi: “Xinhỏi là vị lão sư nào dạy em như vậy? Đừng nói cho anh là mẹ, anh uống nước gừngbà nấu nhiều năm như vậy, chưa từng có một lần nhìn thấy trong chén xuất hiệnmiếng gừng giống như em đang cắt hiện tại.”

Lâm Lệ bĩu môi, không phản bác, mẹ Chu quả thật cũngkhông nói gừng phải cắt nhỏ như thế nào, là chính cô cho rằng là phải cắt nhưvậy.

“Trước kia em cũng không xuống phòng bếp sao?” Đem miếnggừng lại lần nữa cắt thành sợi gừng, Chu Hàn có chút lơ đãng thuận miệnghỏi.

Lâm Lệ ngẩn người, nhớ lại quả thật cô cũng chưa từngxuống phòng bếp, không phải là không nguyện ý, mà là không có cơ hội, trước khilên đại học là cha mẹ, sau khi lên đại học có Trình Tường, quả thật không có cơhội nào cho cô xuống bếp học.

Gừng cắt thành sợi thả vào trong nồi, cho thêm nước rồicho thêm ít đường phèn, sau đó mới mở bếp, đem cái vung đậylên.

Đợi làm xong hết tất cả, lúc Chu Hàn lần nữa xoay đầulại thấy Lâm Lệ ngây ngốc, có chút hoảng thần đứng đó.

Đưa tay sờ lên trán của cô, do tay vừa mới được rửa nênbàn tay có chút lạnh, không khỏi làm Lâm Lệ rùng mình một cái, lúc này mới khiếncô phục hồi lại tinh thần, nhận thấy được mình có chút thấtthần.

Nhìn Chu Hàn, có chút khó hiểu, hỏi: “Anh, anh làm gìvậy?” Đưa tay liền muốn kéo tay của anh xuống.

Trước khi Lâm Lệ đưa tay kéo tay của anh xuống, Chu Hàntrực tiếp đem tay cô nắm ở trong lòng bàn tay của mình, một tay kia dán lên cáitrán của cô đo nhiệt độ, sờ soạng cô một lúc lâu, thu tay lại rồi đặt lên tráncủa mình, nhướng mày, hỏi: “Làm sao còn nóng như vậy, thuốc mua buổi sáng emkhông có uống sao?”

Lâm Lệ theo bản năng lắc đầu, nhưng ngay sau đó vừa mãnhliệt gật đầu nói: “Uống, đều đã uống.”

“Còn đang sốt, không được, anh đưa em tới bệnh viện.”Chu Hàn nhíu chặt đầu lông mày, hôm nay sở dĩ về sớm một chút là lo lắng cho cô,quả nhiên sốt vẫn chưa giảm bớt.

Lâm Lệ lắc đầu, cự tuyệt nói: “Không cần đi, chỉ là cảmcúm mà thôi, mẹ Chu nói uống cái này sẽ tốt, để cho em uống xong rồi lập tức đingủ là được.”

Chu Hàn cau mày, ngó chừng nhìn cô một lúc lâu, nói: “Vềphòng đi đi, khi nào làm xong anh đem vào cho em.”

Cũng không biết có phải là hôm nay ở trên giường nằm đãlâu hay là bởi vì cảm cúm nóng rần lên, mặc đồ ngủ như vậy đứng ở chỗ này đãlâu, quả thật có chút lạnh. Cũng không tiếp tục cự tuyệt nữa, Lâm Lệ gật đầu,xoay người trở về phòng.

Lúc Chu Hàn bưng nước gừng nấu xong vào phòng ngủ, LâmLệ dựa cả người vào trên giường không biết đang suy nghĩ cái gì đến thấtthần.

Đem nước gừng tới cho cô, Lâm Lệ phục hồi lại tinh thần,gật đầu nói cảm ơn, đưa tay nhận lấy, múc một thìa cho vào trongmiệng.

“Cẩn thận ——” Bên này Chu Hàn còn chưa kịp nói chữ‘nóng’ ra khỏi miệng, bên kia Lâm Lệ đã bỏng đến che miệng, vẻ mặt thốngkhổ.

Chu Hàn nhận lấy cái chén trong tay cô, chỉ sợ cô khôngcẩn thận hất toàn bộ xuống giường. Vẻ mặt nghiêm túc, có chút trách cứ nói: “Làmsao lại giống như con nít, còn nóng như vậy lại đưa vàomiệng.”

Lâm Lệ che miệng, ủy khuất nói: “Em làm sao biết, anhcũng không nhắc nhở em!”

Chu Hàn tức giận liếc cô một cái, thả cái chén kia lêntrên một bên tủ đầu giường, một lần nữa đứng dậy, ra khỏiphòng.