Bất Ái Kỷ

Chương 23



(Hiện tại)

Trong đầu một mảnh hỗn loạn, không biết tôi đã ngã ngồi xuống từ khi nào.

Tôi muốn làm như thế nào?

Tôi muốn làm gì? Tôi bất quá chỉ nghĩ, qua mùa đông này, một mùa đông này, sẽ không còn lạnh lẽo.

Có lẽ có thể quên đi hết thảy, có lẽ tôi còn có thể tĩnh mịch sống sót.

“Rời khỏi Lục gia.” Thư Dương ném ra chi phiếu mười vạn, tờ chi phiếu bay bay, dừng lại dưới chân. “Không cần như âm hồn không tiêu tán xuất hiện trước mặt Mạnh Đình nữa.”

Tôi yên lặng đứng lên, cũng không nhặt chi phiếu của cậu ta.

“Cần gì phải giả vờ thanh cao?” Thư Dương cười lạnh.

“Cũng tốt.” Thư Dương ở phía sau nhặt chi phiếu lên, cười chế nhạo. “Tôi sẽ có biện pháp khiến cho Lục gia đuổi anh đi, Nhân Nhân.”

“Không cần, Thư tiên sinh.” Tôi nghe thấy thanh âm của mình, ở trong gió chiều mà vô lực. “Tôi tự mình đi.”

Thư Dương ngược lại giật mình, một lát sau mới nói. “… Tốt. Tôi mặc kệ anh đâu, nhưng hãy nhớ kỹ lời khuyên của tôi.” Cậu ta xoay người mở cửa xe, ngữ điệu có châm chọc thản nhiên. “Có lẽ tôi hẳn phải cảm ơn anh, anh rốt cuộc cũng làm cho Mạnh Đình chết tâm đối với mình.”

“Vì Nhân Nhân, Mạnh Đình mới lui tới với Lục gia… Chuyện cũ này, có phải rất thú vị hay không?”

Tôi mờ mịt, nhìn Thư Dương đóng cửa xe.

Cúi đầu nhìn tạp chí trong tay, đã bị xé thành nhiều mảnh, gương mặt Mạnh Đình lại vẫn đang rõ ràng cùng với nụ cười, như khắc vào trong lòng tôi, không thể xoá nhoà.

Hình xăm tuy rằng không chịu nổi, nhưng bỏ đi chẳng lẽ không phải càng đau sao.

Tôi đã hiểu được vô luận chạy trốn đến đâu, vô luận thoát được xa cỡ nào, cũng không được giải thoát.

Bởi vì tôi vẫn có nỗi đau trong tâm.

Đứng dưới đèn chưa sáng trong hoa viên, phát hiện mình bước đi thật gian nan.

“A Nhân, sao lại mất hồn thế? Chạy đi lâu như vậy, tứ thiếu gia tìm cậu.” Đồng nghiệp tìm ra tôi, vẻ mặt thầm oán, kéo lấy tôi.

Đã không kịp tránh né, Lục tứ thiếu gia đang đứng ở chỗ rẽ cầu thang.

“Dẫn sói vào nhà.” Hắn nhìn chằm chằm mặt của tôi. “Tôi rốt cuộc hiểu được, cái gì là dẫn sói vào nhà.”

Một mùi rượu xộc vào, cước bộ của hắn cũng không ổn định, điên cuồng cười. “Từ bữa tiệc sinh nhật, một khắc cậu bị rơi xuống nước kia, tôi nhìn thấy sắc mặt Mạnh Đình… Hắn vì cậu mà rời đi sớm, tôi vì sao lại ngu ngốc đến vậy?”

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, không thể không lùi vào bên trong.

Hắn bỗng nhiên bắt được vạt áo của tôi, hung hăng đem tôi đè lên tường. “Cư nhiên dám gạt tôi? Tôi cố ý ở trước mặt hắn động đến cậu, hắn cũng cư nhiên thờ ơ, nguyên lai là phối hợp lừa gạt tôi.”

“Trách không được, trách không được hắn lại sảng khoái ký hợp đồng với tôi như vậy, nguyên lai là vị một tên hạ nhân!”

Hắn cơ hồ bóp chết tôi.

“Cần gì phải lấy cậu ấy trút giận.” Trên lầu truyền đến thanh âm khiến tôi run sợ, người nọ cao cao đứng ở hành lang, ngữ khí đạm mạc, lại chứa đựng châm chọc rõ ràng.

Lục tứ thiếu gia buông tay, dời đi ánh mắt hung ác. “Tôi biết anh là đồ vô sỉ, Lục tam.”

“Hả? Tôi làm sao vô sỉ? Chỉ sợ vô sỉ là tình nhân trong mộng kia của cậu đi.” Hắn cười chậm rãi đi xuống lầu. “Tôi bất quá chỉ là vạch trần chân tướng người nào đó, miễn cho cậu khỏi bị lạc lối.”

“Lục gia chúng ta, đối với tính hướng biến thái của người thừa kế sẽ không trách móc nặng nề, bất quá, nếu như trêu chọc gây gièm pha với một nam nhân, chỉ sợ cũng… Cho nên, cậu hẳn là nên cảm tạ tôi.”

Mặc cho tứ thiếu gia ánh mắt như giết được người, Lục tam thoải mái lại gần. “Tôi không thể không nhắc nhở cậu, tứ đệ thân mến, đối với chuyện này, hội đồng quản trị không có cùng quan điểm, cùng cái loại đạo đức bại hoại kiêm ham mê SM đồng tính luyến ái hợp tác đầu tư, chỉ sợ không phải là phong cách Lục thị. Hơn nữa…”

“Có lẽ cha đã bắt đầu hoài nghi, thẩm quyền bổ định chức vụ vào công ty mới, hay không cần… điều chỉnh đâu.” Cước bộ hướng ra ngoài, quay đầu, âm thanh ra vẻ vui đùa đã chuyển thành rõ đầu rõ đuôi, lãnh khốc cùng uy hiếp.

Một hồi huynh đệ tương tàn trắng trợn, tôi nhìn xem mà phát lạnh.

Tựa hồ Lục tam thiếu gia mỗi một bước đều đang dẫm nát chính mình, gương mặt lu mờ bởi rượu, xanh trắng càng thêm đáng sợ. Hắn một tay kéo lấy tôi, đem tôi lên lầu, mở cửa phòng.

Tôi bị hắn ném ở chân giường, bình rượu trong tay hắn cũng bay qua, vỡ nát ở bên cạnh tôi.

Rượu cùng mảnh thuỷ *** rơi vào thân tôi.

Một khắc kia tôi cơ hồ hi vọng, cứ thế dưới sự bạo ngược phát tiết của hắn mà ngừng hô hấp.

Không hề giãy dụa.

Mặc cho hắn đem tôi ném ở góc bàn, đồng hồ của hắn cắt trên người tôi, bình thuỷ *** cùng tôi từ trên bàn ngã xuống, tôi ngã vào đống đổ nát trong phòng, cũng vỡ thành mảnh nhỏ.

Hắn kéo tôi dậy, đưa di động đến. “Gọi điện cho Mạnh Đình.” Lại vẫn không khống chế được bình tĩnh mà không ngừng đánh tôi.

“Nói cho hắn là chính cậu tìm phóng viên, nói cho hắn cậu hận hắn, nói cho hắn hết thảy sự tình không liên quan đến tôi…” Say rượu mê man. Hắn lại đoạt lại điện thoại, bấm dãy số ấn vào bên tai tôi.

Thanh âm Mạnh Đình, quen thuộc mà xa lạ, trong điện thoại truyền đến.

“Lục tứ thiếu gia?”

“Nhân Nhân??”

Tôi nắm chặt điện thoại, dưới cuồng bạo của tứ thiếu gia, run rẩy không nói gì.

Mạnh Đình cũng trầm mặc.

Chỉ có Lục tứ một lần lại một lần đánh vào mặt tôi, thanh âm làn da vỡ vụn.

“Thực xin lỗi, Mạnh Đình.”

Mà điện thoại kia cũng đã ngắt.