Bao Nuôi Thiên Tài

Chương 6: Đi trễ



Tối lại thức khuya học bài nên sáng nay, Hải Lan tiếp tục ngủ gục trên xe buýt. Kết quả, cô bỏ lỡ trạm dừng chân một khoảng. Hải Lan không đón được xe nên phải chạy thật nhanh nếu không muốn muộn học. Nhưng, cô không thể nào đến kịp.

Cổng trường đã đóng thì học sinh không thể đi vào. Hải Lan vô cùng lo lắng không biết phải làm thế nào? Bỗng nhiên, cô nhớ lại mấy hôm trước, cô tình cờ nghe được một nhóm nam sinh nói leo tường cúp học. Không còn sự lựa chọn, Hải Lan quyết định thử một lần.

Bức tường phía sau sân bóng là nơi các nam sinh nhắc đến. Nơi này vắng vẻ, ít người qua lại nên họ thường rủ nhau trèo tường ra ngoài. Bên trong trèo ra được thì không có lý gì mà bên ngoài không trèo vào được. Đối với nam sinh là chuyện đơn giản, ngược lại với nữ sinh, đặc biệt là Hải Lan thì đây là chuyện vô cùng khó. Đã một lúc rồi mà cô vẫn chưa thể với tay lên trên tường thì làm sao đi vào được.

Đúng lúc này, một nam sinh từ đằng xa vội vã chạy nhanh đến gần cô. Lại là cậu ta. Lại là người có khuôn mặt, tên và tính cách giống Dương.

Thấy cậu ta chuẩn bị nhảy qua tường, Hải Lan bỏ qua hết những chuyện trước đây, cô kéo tay cậu ấy, nhỏ nhẹ lên tiếng:

"Giúp tôi trèo qua với."

**

"Không được nhìn lên đâu đó."

"Cô hai, cô nói câu đó hơn chục lần rồi đó."

Dương bực mình lên tiếng.

Dương trước giờ luôn rất ga lăng với phái nữ. Tuy cô gái trước mặt đang có âm mưu tiếp cận mình nhưng cậu ta vẫn không thể chối từ giúp đỡ.

Cúi người, chống cả hai tay xuống nền đất làm ghế đã được một lúc nhưng người khiến Dương phải làm thế này vẫn chưa có ý định làm gì, mà toàn hỏi mấy câu vớ vẩn khiến cậu ta vô cùng tức giận.

"Cậu mà không leo lên là tôi bỏ mặc đó."

"Tôi leo lên đây, nhưng nhớ..."

"Nhớ không được nhìn lên... Biết rồi, nhớ rồi, leo lên nhanh cho tôi nhờ."

Tháo giày bỏ vào ba lo phía sau người, cô ném nó qua tường rồi mới đứng lên lưng Dương để cậu ta nâng lên từ từ. Khi nắm được điểm tựa, Hải Lan lập tức cố gắng bám chặt rồi trèo qua tường.

Nhảy từ trên cao xuống khiến cô té ngã trên sân, cũng may có lớp cỏ dày nên tay chân cô không bị trầy xướt gì nhiều. Nhưng ngay lập tức, cô giật mình khi thấy trước mặt, có một nam sinh một tay đang xoa đầu, tay còn lại đang cầm ba lô của mình. Hải Lan nghĩ có lẽ khi ném nó vào thì đã vô tình rơi trúng cậu ta. Nhưng thật lạ, mặt nam sinh này vô cùng quen, hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải? Cô nhớ ra rồi. Đây không phải chàng trai hôm trước trên xe buýt sao?

"Nè, bên trong an toàn không?"

"An toàn... Cậu vào đi."

Tiếng của Dương từ bên ngoài vọng vào khiến Hải Lan vội vàng quay người trả lời. Nhưng chỉ một lúc sau, khi cô quay người lại thì nam sinh kia đã không thấy đâu, chỉ còn lại ba lô của cô đang nằm trên nền cỏ.

Lúc này, Dương từ bên ngoài nhảy qua tường vào trường một cách vô cùng đẹp mắt. Nhưng ai ngờ, nụ cười mới bắt đầu đã vội dập tắt khi tiếng hét lớn của thầy giám thị vang lên.

Cả Dương và Hải Lan đều bị thầy giám thị tóm gọn, cả hai bị dẫn đi trong lời la mắng. Họ nhất định sẽ bị phạt thật nặng vì tội này.

**

Phía sau gốc cây cổ thụ cách nơi Hải Lan, Dương bị bắt, một nam sinh đang dựa đầu vào thân cây chợp mắt ngủ. Đây chính là người Hải Lan nhìn thấy khi nãy.

**

Vì đi trễ, lại cộng thêm trèo tường vào trường nên Dương, Hải Lan bị chép phạt câu em không dám nữa một ngàn lần. Trong khi Hải Lan tuân thủ chép đúng thì Dương lại chiêu trò, cậu ta chép câu 'em không dám nữa một ngàn lần' rồi đưa cho thầy giám thị khiến ông ấy tức giận vô cùng.

Dương không phải mới lần đầu phạm lỗi nên tin tức này chẳng có gì mới mẻ với các nữ sinh. Nhưng chuyện cậu ta bị phạt cùng Hải Lan khiến nhiều người bàn tán, ai cũng tò mò vì sao hai người họ lại ở cùng nhau.

"Chỉ là tình cờ thôi." Trên đường đến phòng hội họa, Hải Lan giải thích ngay khi nghe câu hỏi từ bạn bè xung quanh. Cô không muốn mọi người hiểu lầm. Và quan trọng nhất, cô không muốn có liên quan đến con người đó. "Mình đi trễ, sợ bị phạt nên định trèo qua tường vào trường, ai ngờ đụng mặt cậu ta."

"Hải Lan, nghe giọng của cậu thì hình như không thích Dương thì phải?"

"Sao mình phải thích cậu ta?"


"Đúng vậy! Sao Hải Lan phải thích Dương, cậu thích Nhật Minh phải không? Cậu tham gia fanclup của Nhật Minh nha."

"Giờ cậu thiếu người đến mức phải lôi kéo thành viên mới nữa sao?"

"Chắc cậu không quá."

Oanh, My, hai cô bạn ngồi gần Hải Lan trong lớp vốn dĩ rất thân thiết nhưng mỗi khi nhắc đến thần tượng thì cứ như kẻ thù của nhau vậy. Cũng may đã đến phòng hội họa, hai người họ liền tạm dừng cuộc đôi co này.

Hôm nay, cô giáo không cho bất kì yêu cầu gì, học sinh được tùy ý lựa chọn những điều mình thích để phác họa ra.

Ngày xưa, môn vẽ này không có trong trường mà tự học do đam mê mà thôi. Nhớ lại, ngày Nam rời đi, bỏ lại bức tranh mưa sao băng mà cô tặng năm cuối cấp hai, Hải Lan phải cố lắm mới không khóc.

Trong đầu Hải Lan liên tưởng lại những kỉ niệm hạnh phúc bên Nam, cô nhớ lại khi mình tặng anh ấy bức tranh, anh ấy đã suýt nữa hôn mình. Nếu như khi đó, cô và anh, chỉ cần một người không do dự thì có lẽ bi kịch sẽ không xảy ra.

"Hải Lan, cậu vẽ đẹp quá."

Oanh đang điên tiết vì bị mọi người xung quanh trêu chọc vẽ con gà quay. Cô định quay sang hỏi ý kiến Hải Lan thì bất ngờ khi thấy tranh của cô bạn này.

"Mọi người xem nè, Hải Lan vẽ đẹp chưa này?"

Học sinh trong lớp nhìn thấy biểu cảm của Oanh thì liền rời khỏi chỗ, đi đến gần Hải Lan để xem bức tranh. Mọi người đều rất thích phong cảnh trong tranh của Hải Lan.

"Hải Lan, cậu vẽ cảnh gì vậy?"

"Là cảnh mưa sao băng."

"Mưa sao băng... Sao giống phim mối tình đầu quá vậy?"

"Hải Lan, cậu là mọt phim hả?"

"Khoan đã! Tranh của Hải Lan khác trong phim."

"Đúng rồi! Tranh của Hải Lan có thêm người nữa nè."

Đúng vậy! Năm xưa tặng Nam khung cảnh mưa sao băng vì kỉ niệm đó thật đẹp, thật hạnh phúc. Còn bây giờ, cô đưa luôn cả mình vào bên trong tranh. Đây là hình ảnh cô đơn của cô một mình ngắm sao khi Nam đã không còn nữa. Bên tảng đá năm nào, cô đã thẫn thờ, đau khổ khi đã đánh mất tình yêu quý giá của cuộc đời.

**

Giờ tự học, Nhật Minh đi đến thư viện tìm một vài quyển sách hay để diết thời gian, Dương cũng đi theo. Nó không ham đọc sách mà đi theo vì quá tò mò.

"Ai điêu khắc trên mặt ông vậy?" Dương nhìn vết trầy trước trên mặt bạn thân rồi lên tiếng hỏi.

"Đêm qua tôi bị té xe." Nhật Minh tin tưởng Dương nên nói ra nghi vấn của mình. "Nhưng có người cố tình đâm vào tôi."

Dương giật mình.

"Là cảnh cáo sao?"

"Tôi cũng nghĩ vậy nhưng lại thấy không đúng..."

"Tôi cũng thấy mọi chuyện hơi kì lạ... Dù có ngu đến thế nào thì cũng không dám đụng đến người thừa kế của tập đoàn EC..."

Cuộc thảo luận giữa Nhật Minh và Dương kết thúc khi tiếng chuông giải lao vang lên, cả hai rời đi thì thư viện lại trở nên yên tĩnh.

Trong góc sâu của dãy kệ sách cuối cùng, một nam sinh ngồi dựa tường, tay đeo tai phone, từ từ mở mắt tỉnh dậy sau giấc ngủ. Mở điện thoại ra xem, nam sinh mỉm cười trước tin tức đang gây chấn động trên mạng xã hội.

**

Theo tin tức mới nhận được, một vụ xả súng liên hoàn đã xảy ra tại một quán bar ở thành phố New Yord, Mỹ, hiện số người thương vong vẫn chưa xác định. Đại sứ quán Nước Z tại Mỹ đã xác định được danh tính người đầu tiên mất mạng nơi này. Người này là một người đàn ông 32 tuổi, cư trú tại thành phố Trân Châu này, là ông chủ của công ty thám tử Đỉnh Cao...

Đang đi mua sắm cùng đám phu nhân quyền quý, bà Như giật mình khi thấy hình nạn nhân mất mạng được công khai trên màn hình ti vi trong trung tâm thương mại. Đây chính là tên bà đã sai đi xử lý thằng nghiệt chủng kia. Hắn xảy ra chuyện là tình cờ thôi sao?