Bảo Bối Nhút Nhát Của Tổng Tài Lập Dị

Chương 48: Giúp việc



Giang Xuyên.

Chiếc xe chậm rãi lái vào trong gara. Dạ Minh Hàn bước xuống trước, Bạch Cửu Ngôn cũng nhanh chóng bước xuống theo.

Đang đi vào nhà, đột nhiên anh mới nhớ ra một chuyện. Không biết trong nhà còn đồ để nấu ăn không nữa. Toang rồi, hy vọng là còn chứ giờ này thì có nơi nào mở cửa đâu, dù gì cũng gần nửa đêm rồi.

Vào nhà thứ đầu tiên anh tìm đến chính là tủ lạnh. Dạ Minh Hàn thở phào, may mà vẫn còn một chút rau củ và một miếng thịt. Kiểm tra xong quay sang nói với Bạch Cửu Ngôn:

- Em đi lau người bằng nước ấm đi, tôi sẽ nấu chút cháo để em lót dạ.

Bạch Cửu Ngôn hơi đỏ mặt, cô khẽ gật đầu rồi đi vòng lên trên phòng.

Dưới bếp, Dạ Minh Hàn rửa sạch rau, từng động tác của anh vô cùng chuyên nghiệp khi nếm mùi vị, kể từ lúc có Bạch Cửu Ngôn, anh mới vào bếp thường xuyên chứ bình thường đều nhịn đói hoặc ăn ở ngoài thôi.

Một bát cháo yến mạch thịt bò nhanh chóng hoàn thành, vừa đúng lúc Bạch Cửu Ngôn đi xuống.

Bạch Cửu Ngôn ngồi vào bàn, cô nhìn Dạ Minh Hàn loay hoay dưới bếp mà cứ như là một đầu bếp thực thụ ấy! Khóe môi cô hơi cong lên, anh lấy thêm một cốc nước rồi mang nước và bát cháo đến cho cô.

- Ăn mau rồi đi ngủ, muộn lắm rồi đó. Em ngồi đây ăn đi nhé, tôi đi tắm.

Dạ Minh Hàn nói rồi anh bước thẳng lên lầu.

Có nhất thiết phải khai báo hành động của mình không chứ! Anh cũng thiệt là...

Bạch Cửu Ngôn cầm muỗng lên ăn, cô múc một muỗng rồi thổi cho nguội sau đó ăn. Quả thực cái gì anh ấy làm cũng đều rất ngon. Tay nghề của Dạ Minh Hàn phải nói là cao vô cùng!!!

Cả bát cháo nhanh chóng được Bạch Cửu Ngôn "tém sạch". Đúng là đồ ăn ngon chính là sự cám dỗ mà. Ăn xong rồi cô dọn bát đĩa vào bồn rửa xả nước ra rồi rửa sạch. Vì nước khá lạnh nên cô hơi rùng mình. Ôi, lạnh khủng khiếp!

- Em làm gì đấy?

Nghe thấy giọng nói của anh từ phía sau truyền tới, Bạch Cửu Ngôn đã rửa xong bát đĩa, cô đặt chúng vào kệ bên cạnh rồi trả lời:

- Tôi rửa bát.

- Sao lại không đi ngủ? Tôi nhớ là mình đã bảo em ăn xong rồi ngủ mà nhỉ?

Dạ Minh Hàn bước tới, anh nhíu mày nói.

Cô bối rối không biết trả lời thế nào, ánh mắt đảo sang chỗ khác. Gì mà gắt gao thế không biết, bình thường anh đâu có như vậy đâu.

- Được rồi, em mau đi ngủ đi.

Dạ Minh Hàn vươn tay tới xoa nhẹ đầu cô rồi quay người đi lên lầu.



Cô đỏ mặt ngơ ngác nhìn theo anh, tay chạm lên trên đầu mình. Dạ Minh Hàn...anh làm gì thế này?!! Hai má cô đỏ như quả cà chua vậy, Bạch Cửu Ngôn cũng nhanh chóng chạy lên trên phòng mình rồi đóng cửa lại.

Cái người đàn ông khó hiểu ấy cứ làm tim mình đập như muốn nổ tung vậy!

...

Sáng hôm sau.

Khi vừa bước xuống dưới nhà thì Bạch Cửu Ngôn gặp một cảnh tượng khiến cô muốn té ngửa.

Vừa đặt chân xuống khỏi cầu thang, hai hàng người giúp việc khoảng chục người cúi đầu rồi hô to:

- Chào thiếu phu nhân!

Một người phụ nữ trông có vẻ như là bốn mươi mấy tuổi bước lên phía trước, bà cung kính chào Bạch Cửu Ngôn:

- Chào thiếu phu nhân, tôi là quản gia Lý, rất vui khi được phục vụ cho cô.

Bạch Cửu Ngôn lúng túng, cô rất hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra nên mỉm cười gượng gạo rồi bảo:

- Vâng, chào mọi người.

Đang trong tình huống bối rối không biết nên cư xử trả lời thế nào nữa, Dạ Minh Hàn từ trong bếp bước ra, anh vừa đi vừa cài khuy áo ở cổ tay rồi lạnh lùng nói:

- Bọn họ là giúp việc ở nhà chính, tôi gọi họ qua đây để em khỏi phải lo lắng suốt về việc nhà nữa.

Thật ra từ đầu nên như vậy mới phải vì không có anh ở nhà bọn họ cũng có thể bảo vệ Bạch Cửu Ngôn. Những người giúp việc ở Dạ gia đều không phải dạng vừa. Họ đầy đủ tiêu chuẩn để bảo vệ cả ngôi nhà này lẫn vợ anh nữa rồi.

Cô tròn mắt nhìn anh. Dạ Minh Hàn biết mình suốt ngày quần quật ở nhà xử lý việc nhà suốt hay sao? Đây có được gọi là quan tâm không nhỉ?

- Cảm ơn anh.

Bạch Cửu Ngôn khẽ mỉm cười nhưng nụ cười nhanh chóng vụt tắt, cô chợt nhớ ra một chuyện, nếu như nhà cửa đều đã có người lo hết rồi vậy thì mình sẽ làm gì đây???

- Thiếu gia, thiếu phu nhân, đồ ăn sáng của cô cậu đã được chuẩn bị rồi ạ.

Một vị đầu bếp từ trong bếp bước ra, ông nói.

- Mau ăn sáng đi.

Dạ Minh Hàn nói với cô.



Bạch Cửu Ngôn gật đầu, cô đi theo anh vào trong bếp.

Nhìn đồ ăn trước mặt mình, cô ngẩn đầu nhìn Dạ Minh Hàn. Đồ ăn của anh ấy là một miếng thịt được phủ bơ ăn kèm với rau còn của cô là một bát súp. Dường như hiểu được Bạch Cửu Ngôn muốn nói gì, Dạ Minh Hàn liền giải thích:

- Tôi đã bảo đầu bếp làm một món dạng lỏng cho em dễ ăn vì tôi nghĩ cổ họng em vẫn còn đau. Nếu em không thích ăn món đó thì tôi bảo họ làm món khác.

- Không, không đâu. Tôi rất thích súp.

Bạch Cửu Ngôn luống cuống, cô không ngờ anh ấy lại nghĩ cho mình như vậy. Hai má Bạch Cửu Ngôn đỏ bừng lên, cô cúi đầu xuống ăn mà không dám ngẩn đầu lên nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô, Dạ Minh Hàn khẽ mỉm cười. Anh ban nãy đã dặn dò với đầu bếp để luôn phải làm theo khẩu vị của Bạch Cửu Ngôn. Tuy cô ấy không thể hiện ra mình thích hay ghét món gì nhưng qua biểu hiện anh quan sát được thì phát hiện cô ấy không ăn cay được, không ăn mở và thích ăn rau củ.

Dạ Minh Hàn ăn khá nhanh, anh cần phải làm nốt tài liệu rồi còn mở họp báo nữa nên đã trở lại phòng làm việc. Thời gian đã bị trì trệ không ít. Dạ Minh Hàn đã giao cho thư ký Đinh tóm gọn lũ người của tên Phương lão đại, chờ anh giải quyết chính sự xong rồi thì sẽ giải quyết chúng. Tuyệt đối sẽ không để vợ mình gặp chuyện như vậy thêm bất cứ một lần nào nữa.

Bạch Cửu Ngôn ăn xong, cô theo thói quen sẽ rửa bát, quét nhà, lau nhà...nhưng bây giờ những người giúp việc đều không chịu để Bạch Cửu Ngôn động tay vào, họ đều từ chối cô. Bây giờ mới thấy được mặt khác khi nhà có giúp việc, bản thân chả có việc gì làm cả, thật khó chịu mà.

Cô quyết định đi tìm Dạ Minh Hàn, đến trước cửa phòng làm việc, Bạch Cửu Ngôn gõ cửa.

"Cốc...cốc..."

- Dạ Minh Hàn, là tôi.

Nghe thấy giọng của Bạch Cửu Ngôn, anh trầm giọng trả lời:

- Vào đi.

"Cạch..."

Bạch Cửu Ngôn đẩy cửa bước vào, cô đi đến chỗ anh:

- Tôi giúp anh nhé?

- Cơ thể em đã khỏe chưa? Sao không nghỉ ngơi mà chạy qua đây?

- Tôi đã ổn rồi, ngồi một chỗ sẽ chán chết mất.

Vẻ mặt cô đầy ủy khuất. Cô muốn làm việc, cô muốn làm gì đó nhưng chẳng có gì cho cô làm cả. Với một người chăm chỉ siêng năng như Bạch Cửu Ngôn, ngồi không là một thứ gì đó rất khó chịu.

- Được.

Cái vẻ mặt buồn bã và chán nản kia của Bạch Cửu Ngôn khiến anh không thể từ chối. Mà thôi, cô ấy ở cạnh mình là một việc tốt!

Bạch Cửu Ngôn vui mừng, cô vòng qua ngồi xuống bên cạnh anh. Những thứ này cô đều rất rành, giúp anh là một việc dễ dàng, cả hai phối hợp nhanh chóng xử lý một đống tài liệu chỉ trong một giờ.