Bảo Bối Giá Trên Trời: Tổng Tài, Mời Ký Đơn Ly Hôn

Chương 7: Đau Không



Edit by Chang

Hai người nhìn nhau mấy giây, Cố Bắc Thần vẫn không phản ứng gì. Hạ Mạt Tâm lại đột nhiên bật cười phụt một tiếng, cô ôm bụng cười: “Nhìn anh căng thẳng kìa, đùa vui quá rồi, ha ha ha, hôm nay là ngày cá tháng tư, babe, cá tháng tư vui vẻ nhé!”

Nhưng so với Hạ Mạt Tâm, Cố Bắc Thần lại không hề có chút ý cười, anh chỉ nhìn cô, vẫn trầm mặc không nói gì.

“Này, chẳng lẽ anh tức giận thật à, chỉ đùa một chút thôi mà… Em xin lỗi nhé, hôm nay là ngày cá tháng tư, anh không biết sao?”

Cứ tiếp tục trầm mặc mấy giây như thế, Cố Bắc Thần đột nhiên đứng lên, duỗi tay túm chặt tay Hạ Mạt Tâm, nói: “Đi.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Hạ Mạt Tâm suýt nữa không kịp với lấy túi: “Này, Cố Bắc Thần, anh, anh làm gì thế, em nói này, Cố Bắc Thần…”

Cố Bắc Thần kéo cô sang bên xe, một tay chống lên cửa xe, anh nắm lấy tay cô: “Đi đăng ký kết hôn.”

“A, gì, gì, gì cơ?!”

Không đợi cô phản ứng lại, Cố Bắc Thần đã vội nhét cô vào trong xe. Sau đó anh vòng đến ghế lái, lên xe, khởi động rồi lập tức lái về phía trước.

“Này, em nói này Cố Bắc Thần, anh đừng nói giỡn, không phải anh nói chúng ta bắt đầu yêu đương trước sao, Cố Bắc Thần, vừa rồi anh nói đùa à, anh đừng đùa như thế được không? Này, cố Bắc Thần……”

Nhưng dù Hạ Mạt Tâm nói gì, Cố Bắc Thần cũng không nói lời nào. Không biết anh nghe thấy hay không nghe thấy, anh chỉ chuyên lái xe, đến khi xe dừng ngoài cửa lớn của Cục Dân Chính.



“Tới rồi, xuống xe.” Cố Bắc Thần vừa nói vừa cởi đai an toàn của mình.

“Cố Bắc Thần.”

Cố Bắc Thần vừa định xuống xe, Hạ Mạt Tâm đã kêu anh lại.

“Hửm?” Anh nhìn về phía cô: “Làm sao vậy?”

Hạ Mạt Tâm cắn cắn môi: “Cố Bắc Thần. Anh, anh thật sự không nói đùa à? Anh suy nghĩ kĩ càng rồi chứ?”

“Ừ,.”

“Anh sẽ không hối hận phải không?”

“Ừm, xuống xe đi.”

Nhưng Hạ Mạt Tâm đã vội bắt lấy tay anh: “Thật ra, thật ra nếu bây giờ anh hối hận cũng không sao, em có thể coi đây là quà ngày cá tháng tư … Em nói thật đấy.”

Cố Bắc Thần nhìn cô, trầm mặc hai giây: “Em sẽ hối hận sao?”



Hạ Mạt Tâm lập tức lắc đầu: “Không đâu, đương nhiên là không rồi, anh biết mà, em rất muốn kết hôn với anh.”

“Ừ, vậy xuống xe đi.” Nói xong, anh duỗi tay kéo cửa xe.

Hạ Mạt Tâm không biết giờ phút này mình có tâm trạng gì, cô chỉ biết bây giờ trong đầu mình trống rỗng.

Cố Bắc Thần kéo cô vào trong, khoảnh khắc chiếc dấu kia ấn xuống, Hạ Mạt Tâm cảm thấy trong lòng mình cũng bị một ấn kĩ khắc thật sâu.

Hạ Mạt Tâm cầm hai cuốn sổ màu đỏ trong tay vẫn không dám tin chút nào, cô nhìn Cố Bắc Thần, sao đó lại nhìn nhìn cuốn sổ trong tay: “Ậm ờ… Chúng ta kết hôn rồi sao?”

“Ừm.” Cố Bắc Thần lấy một điếu thuốc, anh nhìn cô rồi hút một ngụm thuốc. Nghiêng đầu không khỏi cười ồ lên, một giây sau, anh duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực, sau đó cúi người hôm một cái thật sâu lên môi cô.

Hạ Mạt Tâm mở to hai mắt nhìn anh, Cố Bắc Thần cũng chợt mở mắt. Bốn mắt lập tức chạm vào nhau, hai người đối diện vài giây, Cố Bắc Thần cắn đầu lưỡi cô một cái.

“Ưm… Đau quá!” Hạ Mạt Tâm lập tức đẩy anh ra, che miệng cả giận nói: “Anh, anh cắn em làm gì!”

“Đau không?” Anh hỏi.

“Anh cảm thấy sao?” Hạ Mạt Tâm cau mày: “Đau muốn chết, bị anh cắn nát rồi!”

Cố Bắc Thần không khỏi cười khẽ một tiếng…