Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 32:C32



Uyển Tình bả vai hơi hơi phát run, nắm chặt phân thân của hắn, bộ đưa tay lên xuống......

Ngày hôm sau, hắn chuyển trường cho Uyển Tình. Sách của Uyển Tình cơ bản đều đang để ở trường, hắn đưa cô đến lấy. Trên đường, Uyển Tình lo lắng hỏi: "Bị mẹ tôi biết làm sao bây giờ?"

"Em không phải cái gì đều đỗ cho ba sao?" Hắn lạnh lùng liếc cô một cái.

Uyển Tình chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Cuối cùng nghi hoặc, cô vì cái gì phải chột dạ a?

Lúc đến trường học, vừa đúng là thời gian tan học. Mọi người thấy cô thu thập đồ vật này nọ, đều lại đây hỏi là chuyện gì đã xảy ra. Cô cười cười: " Ba tớ chuyển trường cho tớ."

"Chuyển trường? Vì cái gì?"

"Chuyển đến đâu?"

"Đều là trường cấp ba, chắc là trường học kia rất tốt đi? So với trường này tốt hơn à!"

Cô không có giải thích, thu thập sách thật tốt, trên lưng deo một bao, trên tay bế một chồng, cười nói: "Hẹn gặp lại."

Đi khỏi phòng học, vừa lúc tiếng chuông vang lên. Chỉ có vài giây, từ cầu thanh cho đến hành lang đều trở nên dị thường im lặng, sau đó cả vườn trường đều im lặng.

Cô ôm sách, chậm rãi xuống lầu, đột nhiên nghe sau lưng truyền đến âm thanh: "Đinh Uyển Tình."

Nghe ra là âm thanh của Ngụy Lâm Thư, cô sửng sốt một chút, cũng không có quay đầu lại. Ngụy Lâm Thư vừa thấy, vội vàng đuổi theo nói: "Tớ đưa cậu đi ra!"

"Không cần!" Uyển Tình không kiên nhẫn nói, "Cậu trở về học đi."

Ngụy Lâm Thư có chút xấu hổ: "Những quyển này rất nặng, tớ cầm giúp cậu, đưa đến cửa trường......"

"Thật sự không cần!" Uyển Tình bước nhanh xuống lầu.

Hắn sửng sốt một chút, đuổi theo: "Cậu chuyển trường, liên quan với tớ sao?"

Uyển Tình đứng lại, quay mạnh đầu lại: "Cậu cho là cậu là ai?!"

Ngụy Lâm Thư mặt đỏ lên, xoay người bước đi.

Uyển Tình hít sâu một hơi, đi xuống lầu, lúc quẹo cua, thấy Mục Thiên Dương đứng ở phía dưới cầu thang hút thuốc, sợ tới cô mức làm đổ hết sách trên tay...... Bùm bùm, tiếng vang phát ra rất lớn.

Mục Thiên Dương thả khỏi một hơi, thản nhiên nhìn cô một cái. Nhưng chỉ một cái liếc mắt lười biếng này, làm cho cô đứng ngồi không yên.

"Uyển Tình ——" phía trên bỗng nhiên truyền đến tiếng chạy bộ, Ngụy Lâm Thư quay trở về, "Cậu làm sao vậy?"

Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình, tựa tiếu phi tiếu, Uyển Tình như rơi vào hầm băng, ngây người bất động.

Ngụy Lâm Thư thở hồng hộc chạy đến bên người cô, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng cậu bị té chứ ——"

Uyển Tình tuyệt vọng hít một hơi, oán hận nhìn hắn: "Cậu tới làm gì?"

"Tớ......" Ngụy Lâm Thư nhìn đến biểu tình của cô, có chút thương tâm. Đột nhiên, hắn thấy Mục Thiên Dương, nghi hoặc nhìn cô một cái, "Hắn là......"

Uyển Tình không để ý đến hắn, cúi đầu nhặt sách.

Hắn gãi đầu, hình như là nam nhân ngày đó trong xe, lúc ấy hắn không thấy rõ, cũng không dám khẳng định. Bất quá xem khí chất, thật sự là người không cùng một thế giới với bọn họ, hẳn là không phải người mà Uyển Tình nhận thức đi......

Hắn ngồi xổm xuống, giúp Uyển Tình nhặt sách. Uyển Tình đẩy mạnh hắn ra, rống to: "Cậu đi đi!" Hắn hại cô còn chưa đủ sao?

Ngụy Lâm Thư không kiên nhẫn nói: "Tốt xấu chúng ta là bạn cùng lớp, cậu không thể để tớ giúp cậu sao? Đinh Uyển Tình, cậu không nói tình cảm như vậy sao?"

"Tôi không nói tình cảm như vậy đấy thì sao!" Hắn hại chết cô mới cam tâm sao?

Ngụy Lâm Thư chán nản, nhất thời không biết nên ném toàn bộ sách lên người cô, hay là tiếp tục giúp cô nhặt đây. Hắn sao lại thích cô? Một nữ sinh không đáng yêu như vậy?!

Mục Thiên Dương đột nhiên đi lên, hỏi: "Cậu thích Uyển Tình?"

Uyển Tình thân mình cứng đờ.

Ngụy Lâm Thư gấp rút đứng lên, không hiểu sao có chút sợ hãi: "Anh là? Anh là thân thích...... của Uyển Tình?"

Mục Thiên Dương gật đầu: "Tôi là anh của em ấy."