Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 172: Tổ chức Hắc Chỉ (2)



Đường Táp cầm hộp thuốc kia đặt lên lòng bàn tay, mắt nheo lại: “Tôi nghĩ, Hắc Chỉ có lẽ cũng liên quan đến chuyện nghiên cứu loại thuốc này, mấu chốt bây giờ là phải bắt được hung thủ sau màn…..”

Mọi người bàn bạc với tốc độ rất nhanh, tư duy vô cùng rõ ràng, dường như không bỏ sót chỗ hở nào. Nếu như không phải đầu óc linh hoạt, tư duy rõ ràng thì sẽ như rơi vào trong sương mù, nghe không hiểu những người ở đây đang nói gì.

Nhưng ở nơi này, cũng có một người như vậy.

“Tiểu Ngư” Hạ Lãng Lãng kéo vạt áo bạn học, tìm kiếm cảm giác an ủi: “Tôi đói bụng quá, chúng ta đến phòng bếp rồi cô nấu cơm cho tôi đi, dù sao hai chúng ta cũng không hiểu bọn họ đang nói gì…….”

“Lãng Lãng!” Tiểu Ngư quay đầu, thành thật nói: “Nhưng tôi nghe hiểu mà……”

Khóc một dòng sông!

Người cần tìm cảm giác an ủi lập tức buông vạt áo cổa, chán chường đi qua một bên kiểm điểm ----- thì ra cô là người ngu nhất ở đây hả?

“Thương Ưng, Liệp Báo.”

Nam Cung Thấu trầm ngâm một tiếng, nâng lên đôi mắt xanh đen, bắt đầu hạ lệnh xuống: “Hai người phụ trách thông báo cho thế lực của nhà Nam Cung ở D thị, tối nay bắt đầu tăng thêm phòng ngự.”

“Dạ, boss!”

Nếu đã liên lụy đến tổ chức khủng bố, vậy an nguy của người nhà nhất định phải được đảm bảo, điểm này hai người đều hiểu nên đáp ứng hết sức trịnh trọng.

“Hôi Miêu, Bạch Miêu.” Nam Cung Thấu chuyển mắt: “Sửa sang lại tất cả bằng chứng, sáng mai giao cho cảnh sát, càng nhanh càng tốt.”

“Boss yên tâm.” Hôi Miêu cười : “Chỗ đó nhất định không để cho Nhan muội muội đi lần thứ hai.”

“Còn về Đường Táp.”

Nam Cung Thấu dừng một chút, ánh mắt dừng ở hộp trong suốt được bao con nhộng trong tay anh ta.

“Nhiệm vụ của tôi hẳn là tra thành phần và tác dụng của loại thuốc này đi.” Đường Táp giơ hộp thuốc lên, lại có chút chần chờ: “Nhưng Tiểu Thấu, chuyên môn của tôi là về vi sinh vật, thành phần dược lý này tôi không nắm chắc trăm phần trăm đâu…..”

“An Nghệ hai tiếng sau sẽ đến.”

Nam Cung Thấu nói tiếp, Lãng Lãng lại không hiểu: “Dì An? Không phải dì ấy đang ởtrung tâm nhà Nam Cung sao, dù là lái phi cơ đi cũng cần bảy tám tiếng mà…..”

Cô vừa nói xong thì mọi người đều ngạc nhiên.

Thì ra Thấu thiếu gia mấy tiếng trước lúc biết được về tin tức của thuốc này đã dự cảm được nó có tác dụng mấu chốt, nên đã dự kiến trước mà gọi An Nghệ đến.

Thiên tài, chính là thiên tài mà, suy tính vĩnh viễn so với bọn họ nhanh hơn một bước…. Mọi người đều cảm thán, Đường Táp cũng cảm thán, lần nữa hiểu cái gì gọi là sự chênh lệch, cái gì gọi là tre già măng mọc rồi. Trách không được Tiểu Thấu vẫn luôn không gọi anh một tiếng chú Đường, ngay cả anh hiện tại muốn có được một tiếng anh Đường thì đều phải đổi bằng mồ hôi xương máu tại phòng thí nghiệm mà….

“Ông xã!” Bạch Miêu duỗi người, Hôi Miêu trêu ghẹo: “Chi bằng chúng ta đi ngủ trước rồi hãy hành động, tránh cho hoàn thành nhiệm vụ quá nhanh sẽ làm tổ hai người gây họa tự ti đó…..”

Thương Ưng vừa nghe đã oán giận hô lớn: “Liệp Báo, chúng ta lập tức hành động ——!”

Hô xong liền nhìn sang bên cạnh.

Ai ngờ, vừa nhìn qua lại thấy Liệp Báo ngồi trên ghế cách đó không xa, lưng dựa vào ghế, thản nhiên cầm điện thoại di động, hết sức chăm chú trượt lên trượt xuống…..

Thương Ưng đi đến, định thần nhìn qua, trong nháy mắt giận dư hét lớn: “Mẹ nó, Tiểu Báo ngu xuẩn này, lái máy bay cũng chơi, làm nhiệm vụ cũng chơi, cậu khi nào mới có thể không chơi đây, cậu không chơi chém hoa quả thì chết cmn à!

Liệp Báo ngẩng đầu, nghiêm túc đáp: “Lúc tôi với cậu làm thì nhất định không…..”

Loảng xoảng!

Thương Ưng trực tiếp cho anh ta một cước, không để ý anh ta kêu rên, vừa kéo vừa đạp lôi anh ta ra ngoài.

“Tôi đi chuẩn bị một chút, nghênh đón An tiểu thư khó tính trong phòng thí nghiệm đây.”

Đường Táp cất thuốc, nói nhỏ một tiếng thì đứng dậy ra ngoài, nhân tiện còn dẫn theo Hạ Lãng Lãng tiểu thư muốn ở lại ăn chực ra ngoài luôn.

Bạch Miêu với Hôi Miêu cũng rời đi, trở về khách sạn cùng nhau.

Trong phòng chỉ còn lại Nam Cung Thấu và Nhan Tiểu Ngư tiểu thư.

Ở khách sạn thì Nhan tiểu thư cũng không phải là sợ Thấu thiếu gia, bởi vì khi đó trong lòng cô hiểu, dù sao trọng điểm giữa hai người là tra án.

Mà bây giờ khi ở Nam Cung biệt thự, tình huống có khác biệt.

Bởi vì, từ lúc bắt đầu, Nam Cung tiên sinh khi có hành động vô lễ với cô đều ở phòng khách, hoặc thư phòng của anh, hoặc tại phòng ngủ của anh cũng vậy, hơn nữa, lúc này đang ở biệt thự, Nam Cung tiên sinh cũng rất thích cô làm ấm giường cho.

Ngay lúc Nhan Tiểu Ngư rối rắm----

“Có đói bụng không?”

Đối diện truyền đến một giọng nói ôn hòa.

Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn thì thấy Thấu thiếu gia mặt rất bình tĩnh, đôi mắt nhạt như nước phát ra ánh sáng trong suốt, tay phải đang chậm rãi cởi khuy áo sơ mi ở cổ tay, bộ dáng sạch sẽ lại hấp dẫn người khác.

“Có hơi hơi…..” Cô thận trọng nói…..

“Để anh chuẩn bị cơm tối” Thấu thiếu gia đứng dậy, nói nhỏ: “Em ngoan ngoãn chờ ở đây một lát.”

Thấu thiếu gia chuẩn bị cơm tối.

Oa-----!

Trong đầu nhớ đến tay nghe sánh ngang cực phẩm không người nào sánh nối kia, các loại đề phòng và khẩn trương của Tiểu Ngư đều tan biến, hơn nữa còn lập tức hóa thành trạng thái chân chó, mãnh liệt gật đầu, kích động đến giơ tay lên hô khẽ: “Yes! Sir!”

Cơm tối làm Nhan tiểu thư hạnh phúc vô cùng, cuộc sống đỉnh cao, Thấu thiếu gia chẳng những không ôm cô , thậm chí còn quy củ mặc cho cô tự do lựa chọn chỗ ngồi, dù ngồi cách hơi xa thì anh cũng không nói gì.

Lúc ăn tráng miệng, cô nghe được Nam Cung Thấu đang nói chuyện điện thoại ở phòng khách----

“Con không sao….. Ừ ….. Mẹ đừng lo quá…. Cô ấy…. Cô ấy có lập trường của riêng mình…. Mẹ…. con tự biết chừng mực….. Được rồi…… Ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”

Âm thanh nói chuyện đứt quãng từ phòng khách truyền đến, Tiểu Ngư cố gắng dựng lỗ tai lên nghe, nhưng chỉ nghe được là anh đang nói chuyện với Tống tiểu thư thôi, còn lại thì không nghe được gì nữa.

Cho đến cuối cùng cũng không nghe thấy chuyện Nam Cung Thấu nói sẽ mang cô về tổng bộ Nam Cung thì sự khẩn trương của cô mới thoáng buông được ba phần.