Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 167-2: Chứng cứ vụ án (2)



Ngô Viễn An dừng một chút, do dự thật lâu, mới lại tiếp tục, "Từ lúc bắt đầu học cấp hai cao trung, tôi và anh cả liền bị đưa đến nước ngoài, không biết là có phải vì hoàn cảnh xa lạ, rời nhà quá xa không mà căn bệnh ưu buồn tự kỷ của anh cả càng ngày càng rõ ràng, bệnh trạng cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Khi đó tôi cũng còn trẻ, không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cho nên tôi vẫn luôn thay anh cả giấu giếm bệnh tật nghiêm trọng trong lòng.

Cũng bởi vì tính cách cô độc nên anh cả bị nhiều giáo sư bài xích, cuối cùng căn bản không thể hoàn thành chương trình đại học, cũng là tôi tìm người làm giả toàn bộ giấy chứng nhận để lừa gạt người trong nhà là anh ấy đã vượt qua bài kiểm tra.

Sau khi tốt nghiệp, anh cả thừa kế công ty, bắt đầu tham dự học tập nghệp vụ quản lý công ty.

Tin rằng cảnh sát các người cũng đã điều tra qua, phương thức làm việc của anh cả tôi hết sức khép kín. Phòng làm việc của anh ấy căn bản là không cho người xa lạ bước vào, cho nên thật ra thì phần lớn công việc của anh ấy đều là tôi tới giúp anh ấy xử lý. Bởi vì tôi đã ý thức được nguyên nhân tạo thành tính cách hiện giờ của anh cả có quan hệ rất lớn với tôi, là bởi vì tôi một mực che chở và giấu giếm khiến cho anh ấy không được chữa trị kịp thời, mới tạo thành sai lầm lớn như bây giờ. . ."

Ngô Viễn An hít sâu một hơi, một tay đỡ trán, yên tĩnh khôi phục nổi buồn trên mặt...

"Ngô Viễn Thanh tiên sinh, anh có tình cảm vượt mức tình thân với Ngô tiên sinh, đúng không?"

Nam Cung Thấu đơn giản hỏi, Ngô Viễn An đột nhiên ngẩng đầu, mặt mũi bởi vì khiếp sợ mà càng lộ vẻ tái nhợt, "Anh... Nói bậy gì đó..."

"Ỷ lại quá mức sẽ dễ dàng khiến tình cảm bị biến đổi, đây là một trong những biểu hiện thường gặp của người mắc bệnh tự kỷ, Ngô tiên sinh không cần khó hiểu, cũng không cần cảm thấy quá xấu hổ", Nam Cung Thấu bình tĩnh giải thích.

Ngô Viễn An nhìn vào ánh mắt của Nam Cung Thấu, xuất hiện mấy phần kính nể, "Ừ... Tình cảm bị biến đổi, Giang đội trưởng nói rất đúng... Sau đó tôi cũng cảm giác được thái độ khác thường của anh ấy, nguyên nhân anh ấy càng ngày càng chấp nhận tiếp nhận chữa trị tâm lý..."

"Là bởi vì anh sao?" Tiểu Ngư hỏi.

"Không", Ngô Viễn An lắc đầu, "Nói tới việc này thì phải nói lời cảm ơn với thư ký Tiêu Nhã của anh cả tôi, thật ra thì vị đồng chí cảnh sát này mới vừa hỏi người nói chuyện với tôi là ai, đó là bạn gái tôi, Tiêu Nhã. Tôi mới vừa tới công ty không bao lâu thì gặp Tiêu Nhã đến Ngô thị phỏng vấn xin việc, cô ấy là bạn học chung trường đại học với tôi, dáng dấp rất đẹp, tính cách yếu đuối, chính là kiểu phụ nữ tôi thích. Mặc dù cô ấy xin việc rất không thuận lợi, nhưng xuất phát từ tư tâm của mình, tôi vẫn giữ cô ấy ở lại công ty, để cô ấy làm thư ký bên cạnh anh cả, tôi muốn cô ấy giúp tôi chăm sóc việc ăn uống và sức khỏe của anh cả tôi nhiều hơn.

Qua một khoảng thời gian theo đuổi, tôi và Nhã Nhã rất tự nhiên ở cùng một chỗ. Có điều, sau khi chúng tôi sống chung với nhau, tôi phát hiện ra có thể bởi vì biến cố của Tiêu gia mà cô ấy mắc một loại bệnh kỳ quái là chứng sợ không gian hẹp, vì vậy tôi tìm rất nhiều bác sĩ nổi tiếng chữa trị cho cô ấy nhưng kết quả là bệnh này lại không hết. Sau đó, tôi được một người bạn trong hội y học nước ngoài giới thiệu nên tôi dẫn Nhã Nhã đến gặp một vị giáo sư Lâm.

Trãi qua một đợt điều trị ngắn, chứng sợ hãi của cô ấy được cải thiện rất nhiều, mặc dù không có trừ tận gốc nhưng sức khỏe của cô ấy đã chuyển biến tốt lên rất nhiều so với trước đây. Chỉ là chẳng biết tại sao, có một lần giáo sư Lâm yêu cầu tôi dẫn Nhã Nhã đi kiểm tra sức khỏe tổng quát cho cô ấy, sau khi giáo sư Lâm nhìn thấy kết quả thì lại không đồng ý trị liệu cho cô ấy nữa. Mặc dù như vậy nhưng tôi cảm thấy, vị giáo sư Lâm này vẫn chữa trị rất có hiệu quả..."

"Cho nên, do anh giới thiệu giáo sư Lâm cho anh cả Ngô Viễn Thanh của anh đến chữa trị đúng không?"

Tiểu Ngư tiếp lời, đặt câu hỏi, "Như vậy vừa nãy anh nói tình cảm bị biến đổi, cùng với việc anh cả anh rốt cuộc bắt đầu chấp nhận tiếp nhận chữa trị, lại là ý gì?"