Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 150-2: Thói quen đau đớn 150



Mặt trời lên cao.

Hơn 9h Nhan Tiểu Ngư bước ra từ trong phòng ngủ, nhìn thấy một bữa ăn sang thịnh soạn trên bàn ăn, và một khuôn mặt âm u đang ngồi trước bàn ăn của Thấu thiếu gia thì cô đột nhiên có loại dự cảm không lành.

Tám giờ là thời gian ăn sáng đúng giờ của Thấu thiếu gia.

Nhưng bây giờ, bữa sáng trên bàn ăn không động, chú An cũng đứng ở bên cạnh, vẻ mặt lo lắng, rất dễ nhận thấy, đây hoàn toàn là đang đợi mình cùng nhau ăn bữa sáng, mà cô, lại có thể liều mạng ngủ quên, đã muộn rồi…………

“Lại đây.”

Thiếu gia nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn cô một cái, trầm giọng nói.

Tiểu Ngư cẩn thận đi tới, ngồi vào vị trí cách xa Thấu thiếu gia, thận trọng lên tiếng, “Cái đó. . . . . . Ngài Nam Cung. . . . . . Thật ra thì. . . . . . Anh có thể không cần chờ tôi. . . . . .”

“Cô Nhan, tôi nghe không nghe rõ cô đang nói cái gì”, thiếu gia đơn giản nhắc nhở.

Tiểu Ngư nhìn vị thiếu gia ở đối diện, giả bộ ngu: “Ngài Nam Cung nhất định là đói quá nên đã bị ù tai rồi, ngài mau ăn cơm . . . . . .”

“Cô muốn tôi lặp lại lần thứ 2?” Thấu thiếu gia lại nói nữa, vẻ mặt đã có ba phần không vui.

Được rồi. . . . . .

Củi mục không chịu được sự uy hiếp.

Nhan Tiểu Ngư yên lặng đứng dậy, chầm chậm đi đến vị trí cách gần anh, trong đầu không ngừng suy nghĩ về khoảng cách nên ngồi cách anh bao xa thì mới có thể bảo đảm sự an toàn của cơ thể mình là tốt nhất . . . . . .

Khi cô vừa đến trong phạm vi cánh tay của Thấu thiếu gia thì bên eo cứng lại, cô đã bị Thấu thiếu gia ôm vào trong vòng tay, ôm eo, để cô ngồi trên đùi của anh — — —

“Sau này, đây là vị trí dành riêng cho cô”, thiếu gia tuyên bố, giọng nói vô cùng bình thường, “Nhớ kỹ, biết không?”

Thấu thiếu gia, anh biết trên đời này có một loại đồ vật gọi cái ghế sao?!

Thấu thiếu gia, anh biết chân của con người là dùng để đi mà không phải là dùng để ngồi sao?

Tiểu Ngư rơi lệ, nhưng lại không có cách nào chống cự, chỉ có thể yên lặng nhìn thiếu gia cầm chiếc đũa dùng bữa cho mình lên đút thứ ăn cho cô.

Trong lúc đút thức ăn, cô cảm thấy bàn tay của mình bị nắm lấy, cũng bị một ánh mắt đen như mực khóa lại, thấp giọng hơi “Sao tay lại lạnh như vậy?”

“Tôi. . . . . . Đói . . . . . .”

Vì để che giấu sự khó chịu vào buổi sáng, cô trả lời một cách vô nghĩa.

Kết quả, cô lại bị đút nhiều thức ăn hơn.

Cuối cùng, bụng căng tròn, cô mềm nhũn nằm trên đầu vai của Thấu thiếu gia, không thể cử động nổi, thậm chí cuối cùng cô còn được Thấu thiếu gia ôm cô đặt trên ghế sa lon, bị véo khuôn mặt nhỏ nhắn, nghe Thấu thiếu gia hài lòng khích lệ, “Rất tốt, tôi thích người phụ nữ ham ăn.”

Thấu thiếu gia dứt lời, liền ngồi bên cạnh cô, bật ti vi, nhấc đôi chân thon dài lên, bắt đầu nhàn nhã xem ti vi.

Tiểu Ngư nhìn chằm chằm khắp người Nam Cung Thấu đang thoải mái đợi ở bên cạnh mình, nhất thời liền cảm thấy buồn bực — —

Đã chín giờ rồi, sao anh còn chưa đi làm?

Thấu thiếu gia, chẳng lẽ anh không biết tôi đây chán ghét nhất những ngời đàn ông không làm việc đàng hoàng sao?