Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 134-2



“Anh mới vừa xuống phi cơ” , giọng đàn ông chững chạc trầm thấp, mang theo chút thở dài từ đầu dây bên kia truyền tới “Nhưng đang có một vụ án buôn bán ma túy phải giải quyết, chờ mấy ngày nữa mới có thể tới gặp em.”

“Không sao” Nhan Tiểu Ngư hiểu lắc đầu “Vừa đúng Duy An phải qua một thời gian nữa mới được thả ra, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau trở về gặp gia gia.”

“Gia Gia gần đây, có khỏe không?”

“Gia gia vẫn rất khỏe mạnh, tháng trước lúc gọi điện nói chuyện cùng em còn nhắc tới anh ” Nhan Tiểu NGư cười cười đáp, “Anh hãy chuyên tâm làm việc , dù sao công việc vẫn quan trọng hơn. . . . . .”

“Đối với anh mà nói, quan trọng là. . . . . .” Thạch Đầu muốn nói lại thôi, dừng lại một chút , lời nói có chút vòng vo “ bụng như thế nào rồi? Còn hay đau như trước đây không?”

“Dĩ nhiên không sao” Nhan Tiểu Ngư hì hì cười, “Em khỏe như trâu ấy, anh không cần phải lo lắng!”

“. . . . . . Em nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng làm cho người khác lo lắng. . . . . .” Người đàn ông được gọi là Thạch Đầu thoáng im lặng một chút “Lần trước trước khi đi, những lời anh nói em còn nhớ rõ không?”

Nhan Tiểu NGư im lặng mộ chút “. . . . . . Nhớ.”

“Suy nghĩ thật kỹ.”

“Ừ. . . . . . Em biết rồi.”

Nói đơn giản mấy câu, Nhan Tiểu Ngư thấy đây là cuộc gọi từ Miến Điện gọi tới, liền không giống ngày trước bộ dạng ghi ghi chép chép, sau đó nói với nhau mấy câu nữa thì tắt máy để điện thoại vào trong túi, quay trở về.

Hạ Lãng Lãng không nghe thấy cô ở phía xa nói gì, nhưng lại biết người này nhất định là đàn ông, bởi vì lúc cô nghe điện thoại cử chỉ nhẹ nhàng, thần sắc mềm mại thể hiện cô rất tin tưởng đối với người này.

“Tiểu NGư !” Hạ Lãng tức giận rồi chất vấn, “Cô vừa nói chuyện điện thoại với người đàn ông nào? ! Họ gì! Tên gì! Nhà ở đâu? ! Tôi có biết hắn hay không? Nhà Nam Cung có biết hay không?”

“Lãng Lãng, cô và nhà Nam Cung đều không biết. . . . . .” Tiểu Ngư trả lời vô cùng bình thản, “Anh ấy là người nhà, là người quan trọng đối với tôi . . . . .”

-------

Hôi Miêu và Bạch Miêu rất đúng giờ, đúng 8h30 xe dừng trước biệt thự Cung rồi Nhan Tiểu Ngư và Hạ Lãng cùng lên xe. Tiểu Ngư giới thiệu Hạ Lãng với hai người họ.

“Vị này là Bạch Miêu, vị này là Hôi Miêu , bọn họ sẽ là luật sư phụ trách vụ kiện lần này” , nói qua một chút Nhan Tiểu Ngư chuyển sang Hạ Lãng, theo như mong muốn giới thiệu về giới tính của HẠ Lãng “Đây là Hạ Lãng, Hạ thiếu gia, là bạn của Thấu thiếu gia.”

Bạch Miêu quét nhìn Hạ LÃng một lượt từ trên xuống dưới rồi đưa đôi tay trắng nõn ra trước mặt Hạ Lãng “cô gái nhỏ, gọi ta dì Miêu hoặc cũng có thể gọi là Bạch Miêu, người đang lái xe chính là chồng ta, gọi là Hôi Miêu hoặc chú Miêu cũng tốt.”

Hạ LÃng kinh ngạc, trừng con mắt nhìn Bạch Miêu trước mặt, cô và người phụ nữ này chưa từng gặp qua nhau, cô cũng chưa có mở miệng nói câu nào mà người phụ này mới nhìn một lượt đã có thể nhận ra Hạ Lãng là con gái, người phụ nữ tên Bạch Miêu này đúng là không đơn giản, con mắt cũng rất nhạy bén.

Ngồi ở phía trước Hôi Miêu dịu dàng cười một tiếng, thông qua kính chiếu hậu nhìn Hạ Lãng “Chỉ là một cô gái, là đàn ông sao lại không có hầu kết, tuy thay đổi cách ăn mặc nhưng nhìn qua vẫn có thể mau chóng nhận ra, sau này cải trang kĩ một chút nhưng mà cũng phải nói thiết bị thanh khí kia Đường gia chế tạo không tồi.”

Câu này của Hôi Miêu vừa nói xong, càng làm Hạ Lãng kinh ngạc, con mắt mở lớn muốn rớt ra ngoài luôn rồi.....