Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 113-2



Cô không biết, cũng không dám xác định…

“Em lưu lại quá nhiều chứng cứ trên người người chết, bây giờ toàn bộ chứng cứ đều gây bất lợi cho em”, Giang Phàm thở sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói, “Nhưng anh Giang tin em, Ngư, tốt nhất là mau chóng tìm được người làm chứng cho em, chứng minh em chỉ bị bọn bắt cóc bị hại bắt nhầm và không liên quan đến hung khí, điều đó mới có thể giúp em thoát khỏi thân phận bị nghi ngờ.”

Tiểu Ngư ngẩn ra, lúc này, cuối cùng cô cũng nhớ tới chuyện cô quên hôm qua là gì, và bây giờ người quan trọng…

“Hạ thiếu gia!” Mắt cô vừa mở, nhớ lại sau khi trở về không có bóng dáng Hạ Lãng, vội vàng hô, “Anh Giang, chúng ta mau chóng đi đến tầng hầm!”

…………..

Khi Giang Phàm và Nhan Tiểu Ngư vô cùng lo lắng tăng tốc độ cùng đi tới tầng hầm, lại nhìn thấy trước cửa phòng tầng hầm dưới đất, đang xảy ra một cuộc chiến kéo túm tranh đoạt…

Trận này, cảnh hơi chút hùng tráng.

Hơn mười hộ vệ vây quanh một thân cây, trợ giúp một người đàn ông hướng một người đàn ông chơi giằng co kéo cây củ cải, hai người này một người là Đường Táp, một người là Hạ Lãng.

Đường Táp ôm eo Hạ Lãng, Hạ Lãng ôm cây thô to, túm lôi đồng thời kéo, cảnh tượng lúc đó của hai người còn có phối âm thanh một thét một kêu.

“Lãng Lãng, theo tôi trở về, từ hơn nửa đêm khi tôi tìm anh trở về liền bắt đầu ôm cây, anh không mệt nhưng tôi mệt!”

“Tôi không đi tôi không đi! Tôi chỗ nào cũng không đi! Đường Táp, buông, anh buông!”

“Theo tôi đi…!”

“Không đi…!”

“Đi…!”

“Không đi…!”

“Hạ Lãng, nói cho anh đừng bắt tôi nóng nảy, nếu không, nếu không…”

“Nếu không như thế nào! Anh dám làm gì ông đây!”

Anh không thể làm gì anh ta, từ trước đến nay Đường Táp cho anh ta thói quen, cho nên lúc này rõ ràng không nói lời nào, phân phó bọn hộ vệ vây quanh, trói cũng phải trói Hạ thiếu gia đưa lên xe mang đi…

Mắt Hạ Lãng thấy tay mình sắp rời cây lớn, chính mình căn bản cũng không thể vùng vẫy, không khỏi tức giận rống to hướng Đường Táp, “Đường Táp, trước đây mỗi ngày anh đều quấn lấy ông đây, anh là người không có tiền đồ, anh là người không có khí phách, tôi khinh thường anh!”

Đường thiếu gia căn bản không nhìn, phất tay tiếp tục lệnh, “Đừng có dừng, phải mang đi!”

“Đường Táp anh là ‘Tiểu bạch kiểm*’!”

*Tiểu bạch kiểm: những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột…

Coi như không có…

“Đường Táp anh ẻo lả!”

Tiếp tục coi như không có….

“Đường Táp anh không có giống người, buông ông đây ra, anh TM nhớ kỹ cho tôi, thù này không báo không phải nam nhân, một ngày nào đó ông đây muốn…”

Đột nhiên mặt Đường thiếu gia đen, một đầu tóc hơi xoăn, hạ đôi mắt tinh khiết ôn thuần vô lương, thoáng chốc màu đen che kín, làm cho khuôn mặt thanh tú trong nháy mắt chỉ cảm thấy nặng trĩu khí lạnh, có chút làm cho người ta sợ hãi.

“Hạ Lãng, anh! Nói! Cái gì! Sao!” Gằn từng tiếng cắn ra, hiển nhiên Đường Táp có chút tức giận, "Nói lại một lần nữa cho tôi?”