Bánh Răng

Chương 10



Edit: Cải Trắng

“Đoàn Diệc!” Lận Yên cười cười, vẫy tay với Chư Đoàn Diệc vừa đặt chân vào quán café.

Chư Đoàn Diệc đến gần, Lận Yên hỏi: “Muốn uống gì không?”

Chư Đoàn Diệc đặt túi sang một bên, cởi áo khoác lông ra, nói với người phục vụ: “Espresso, gấp đôi nhé.”

“Sao cậu không thay đổi gì thế? Khẩu vị nặng quá.”

Cô ta mỉm cười, liếc mắt nhìn tách cappuccino trên bàn, dịu dàng mở miệng: “Cậu cũng thế, chẳng thay đổi gì.”

Lận Yên cười, bưng tách café lên uống.

Chư Đoàn Diệc nhanh mắt thấy chiếc nhẫn nơi ngón áp út cô lóe sáng dưới ánh mặt trời.

“Kết hôn rồi?” Chư Đoàn Diệc hỏi.

Lận Yên quơ quơ tay đeo nhẫn, cười tươi: “Đúng thế.”

“Thế mà tôi tưởng truyền thông tung tin đồn thất thiệt về cậu.”

“Sao có thể chứ?” Lận Yên trông hết sức ngọt ngào, mắt cười cong cong: “Tôi thừa nhận trên chương trình rồi mà.”

Đúng lúc ấy, nhân viên phục vụ bưng café lên, cô ta mượn cơ hội nâng cốc: “Tôi lấy café thay rượu, kính cậu một ly, chúc tân hôn vui vẻ.”

Lận Yên không khách sáo, bưng café lên chạm cốc với Chư Đoàn Diệc, sau đó uống một hơi cạn sạch.

“Hồi tháng bảy thấy báo chí đưa tin cậu về nước, tôi rất ngạc nhiên, không ngờ cậu về nước để kết hôn.” Chư Đoàn Diệc phiền muộn nói.

Nhắc tới chuyện cũ, Lận Yên rũ mắt: “Tôi cũng không ngờ lần này mình về là để kết hôn.”

Lận Yên mím môi, chút suy tư chợt xẹt qua đáy mắt nhưng rất nhanh đã được thế bằng vẻ hạnh phúc: “May thay, mọi thứ đã qua, cuộc sống sẽ dần ổn định thôi.”

“Sao tự dưng thất thường thế? Vừa buồn đã vui ngay được. Cậu đâu giống người như thế.” Chư Đoàn Diệc trêu chọc cô.

“Đừng nói chuyện của tớ nữa.” Lận Yên lảng sang chuyện khác: “Cậu thì sao? Sao tự dưng lại về nước?”

Chư Đoàn Diệc cười khổ: “Cậu còn nhớ mối tình đầu tôi từng nhắc tới không?”

“Cậu về nước vì anh ấy?” Lận Yên đoán mò.

Chư Đoàn Diệc không nhịn được, thở dài: “Tôi không buông được anh ấy.”

“Quả nhiên, mối tình đầu luôn là đẹp nhất.” Lận Yên cảm thán.

Chư Đoàn Diệc mỉm cười, hỏi thêm: “Chồng cậu có phải mối tình đầu của cậu không?”

Nhắc tới Mục Hoằng Dịch, nụ cười của Lận Yên hiện rõ sự hạnh phúc, thẹn thùng gật đầu: “Bọn tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ.”

Chư Đoàn Diệc “ồ” một tiếng đầy ẩn ý, xấu xa nói: “Thanh mai trúc mã à.” Rồi tiện đà hỏi: “Anh ấy là người Bắc Kinh hả?”

“Không phải.” Lận Yên lắc đầu, giải thích: “Tôi với anh ấy đều là người Quảng Đông. Lần này anh ấy đi công tác ở Bắc Kinh, tôi đi theo thôi.”

Cô ta nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ: “Hai người hạnh phúc ghê.”

“Đâu có!” Lận Yên bĩu môi, nói theo dòng hồi ức chảy ngược: “Hồi nhỏ toàn là tôi đuổi anh ấy chạy, quấn lấy không buông. Khổ lắm đấy. Ngay cả lúc tôi đi Pháp cũng là do…”

Nói đến đây, Lận Yên khựng lại, ý cười bên môi cũng tắt ngấm, hàng mi chớp chớp như cánh bướm dập dờn.

Chư Đoàn Diệc là một cô gái khá thận trọng, thấy Lận Yên bất ngờ chuyển sang giữ im lặng, không được đà lấn tới hỏi tiếp mà chỉ uống café với cô.

“Chúng ta có duyên quá. Hồi cậu mới tới Pháp, tôi cũng mới đặt chân đến Đức. Giờ cậu về nước chưa bao lâu, tôi cũng về.” Chư Đoàn Diệc gợi mở chủ đề.

Hai người quen nhau trong một buổi giao lưu văn hiến, vừa gặp đã thân. Lúc đến Pháp, Chư Đoàn Diệc không ngờ sẽ có ngày mình được gặp Moyra ở Trung Quốc.

Nghĩ đến đây, cô ta mới nhớ ra mình chưa biết tên tiếng Trung của Moyra.

Tiếng chuông bỗng vang đánh vỡ sự im lặng giữa hai người.

Lận Yên nhận cuộc gọi, dịu dàng nói: “Ừm… Vâng, em biết rồi.”

Cúp điện thoại rồi mà sắc mặt cô còn vương nét hạnh phúc. Chư Đoàn Diệc nhếch môi, dịu dàng hỏi: “Chồng cậu à?”

Lận Yên cười tươi, gật đầu.

Lúc thanh toán, Chư Đoàn Diệc hỏi: “Cậu muốn đi đâu? Tôi lái xe đến, có thể đưa cậu đi.”

“Không cần đâu, ở đây bắt xe tiện mà.” Lận Yên không muốn làm phiền cô ta.

Chư Đoàn Diệc cười, kiên trì nói: “Đường phố Bắc Kinh tôi quen, để tôi đưa cậu đi.”

Lận Yên không tiếp tục từ chối, gật đầu: “Được rồi, cậu đưa tôi tới số hai phố Nam đi.”

Chư Đoàn Diệc bừng tỉnh, hơi híp mắt. Người khác có thể không biết số hai phố Nam là nơi nào nhưng cô ta chẳng xa lạ gì chỗ này.

“Tới bộ ngoại giao hả?” Chư Đoàn Diệc hỏi thẳng.

Lận Yên gật đầu, không giải thích thêm.

Hai người cùng nhau lên xe. Vừa lái ra khỏi bãi đỗ xe quán café, Chư Đoàn Diệc mở miệng: “Trùng hợp thật đấy, tôi cũng định tới bộ ngoại giao.”

“Ồ?” Lận Yên ngạc nhiên: “Cậu là công chức chính phủ?”

Chư Đoàn Diệc cười nhẹ, không nói.

Nghe vậy, Lận Yên lơ mơ hiểu được phần nào, ngừng ngay.

Người làm cho chính phủ là một chức vụ khá nhạy cảm, cô hiểu. Dù sao thì bản thân cũng được sinh ra trong gia đình có người làm công chức chính phủ. Cả bố mẹ lẫn anh cả đều là quan ngoại giao.

Sau khi đi vào từ cửa Đông, Lận Yên định đi theo chỉ dẫn ở bảng hướng dẫn để đến văn phòng Lận Thần thì bắt gặp bóng dáng thanh cao của anh ở phía xa xa.

Chư Đoàn Diệc đứng bên trái Lận Yên thấy người tới, ánh mắt cứng đờ.

Anh vẫn như thế. Lạnh nhạt, hờ hững giống như chẳng quan tâm đến bất cứ chuyện gì trên thế gian.

Lận Thần đứng đằng xa trông thấy Lận Yên cười nhe răng, vẫy tay với mình. Con ngươi đen nhánh khóa chặt mục tiêu, bước tới gần. Khi chỉ còn cách Lận Yên hai bước, cô chạy chậm tới, thân thiết đung đưa cánh tay anh: “Sao nào? Anh vui không? Bất ngờ không?”

Lận Thần nhàn nhạt nhìn lướt qua, mày khẽ nhíu lại rồi nhanh chóng dãn ra, thản nhiên quan sát Lận Yên, nói bằng giọng điệu trong trẻo mà lạnh lùng: “Mặc ít thế này, không lạnh à?”

Mặc ít thế này, không lạnh à?

Giọng nói cưng chiều không chút che giấu ấy khiến Chư Đoàn Diệc cả người cứng ngắc bỗng nín thở, nhíu mày.

Người Quảng Đông, tới Bắc Kinh công tác. Mấy mẩu tin tức quan trọng ấy vụt qua đầu, làm cô ta bừng tỉnh.

Chồng Moyra là Lận Thần?

Lận Yên rụt cổ, nói: “Lạnh chứ. Nhưng giữa trưa trời ấm nên em không có cảm giác gì. Giờ mặt trời sắp lặn, em mới thấy lạnh.”

Lận Thần thở dài, bất đắc dĩ cởi áo khoác của mình choàng cho Lận Yên, trách mắng vài câu: “Cứ đợi tới lúc bị cảm xong phải tiêm để khóc đi. Lần sau còn vậy nữa anh không cởi áo nhường em đâu.”

Lận Yên phồng má, bấu tay anh làm nũng: “Đừng keo kiệt như thế chứ.”

Lận Thần liếc mắt cái, Lận Yên lập tức nghiêm chỉnh, thu tay về, nói mục đích mình tới đây: “Buổi tối em muốn ăn cơm anh nấu.”

“Sau đó?” Lận Thần lạnh tanh hỏi cô.

Lận Yên cúi đầu, bĩu môi: “Anh có nấu không?”

“Không nấu.” Lận Thần dứt khoát từ chối.

Lận Yên chẹp miệng, âm thầm rút di động ra, nhấn mở wechat, kiếm được tài khoản của Văn Phương trong danh bạ và ấn vào. Tiếp đó, cô đè tay lên nút “giữ để trò chuyện”, chưa kịp nói chuyện thì di động đã bị Lận Thần cướp mất.

Âm mưu được thực hiện, Lận Yên ngẩng đầu cười, vô tội nhìn anh: “Sao thế ạ? Anh lấy di động của em làm gì?”

Lận Thần chăm chú quan sát cô, không nói gì, nhiệt độ quanh thân có vẻ còn thấp hơn không khí bên ngoài mấy độ. Cuối cùng, Lận Yên rùng mình, bị dọa sợ.

“Em… Em…” Cô lắp bắp nói: “Em định gửi dùng wechat để nhắn tin hỏi thăm mẹ chúng ta thôi mà.”

Chư Đoàn Diệc đứng bên trái Lận Yên, người nãy giờ Lận Thần không chú ý tới hoàn toàn mất hi vọng.

Vốn cô ta chỉ cho những cái kia là thứ mình suy đoán lung tung nhưng sau câu “mẹ chúng ta” nhảy vào tai, cô ta bừng tỉnh.

Lận Thần, kết hôn rồi?

Anh kết hôn thật rồi?

Sau một hồi giằng co, Lận Thần đầu hàng: “Anh nấu.”

Lận Yên vui vẻ, đắc ý nhướn mày và rút di động của mình ra khỏi tay Lận Thần: “Đồng ý sớm chẳng phải tốt hơn sao.” Dáng vẻ cực kỳ giống tiểu nhân đắc chí.

“Về trước đi, anh còn bận một số việc. Xong việc anh về sau.” Lận Thần nói.

Lận Yên gật đầu, cố tình cho Lận Thần nhìn thấy màn hình điện thoại mình lúc gửi định vị cho Sa Khinh Vũ, để lại hai chữ đầy ẩn ý: “Đợi anh.”

Chờ Lận Yên đi rồi, anh mới nhận ra chỗ này còn người nữa tồn tại.

Chư Đoàn Diệc đứng ngẩn ra tại chỗ, sắc mặt tái nhợt. Vốn cô ta định bước vài bước nhưng sau phát hiện chân nặng như đeo chì, gắng sức thế nào cũng thành phí công.

Bốn mắt nhìn nhau, im lặng.

Tảng băng trong đôi mắt lớn tới nỗi không thể hòa tan, tròng mắt sâu không thấy đáy. Anh luôn như thế, khiến người khác chẳng đoán được mình đang nghĩ gì.

Có lẽ, tình yêu trước nay vốn không công bằng. Người được nhân nhượng luôn không sợ hãi.

Còn cô ta, là người đi nhân nhượng.

Ví dụ như, giờ người mở miệng trước là cô ta.

“Em không ngờ anh sẽ về nước.”

Giống như việc cô ta không biết Lận Thần biết nấu cơm.

Con ngươi Lận Thần di chuyển. Anh mím môi, im lặng chốc lát mới mở miệng: “Tôi cũng không ngờ mình lại quay về.”

Giây phút ấy, hốc mắt Chư Đoàn Diệc đong đầy nước mắt nhưng sự tự tôn ép cô ta không được để nó chảy xuống.

“Lận Thần, anh có hối hận không?” Cô ta nén khóc, hỏi.

Lận Thần lạnh nhạt ngước mắt nhìn cô ta, không đáp.

“Thế sao anh lại về?” Chư Đoàn Diệc gắt gao hỏi đến cùng: “Anh trốn em à? Vì em được điều tới đại sứ quán, anh trốn tránh em nên chọn về nước?”

Vì trốn cô ta nên không tiếc việc từ bỏ vị trí mình có thể đoạt lấy dễ như trở bàn tay?

“Tôi đưa ra lựa chọn trước khi cô nhận lệnh điều tới.”

Hờ hững buông một câu thôi, Chư Đoàn Diệc đã sốc tới độ phải lui về phía sau một bước.

Thế là sao?

Tránh cô ta là việc không cần thiết?

“Vậy thì sao? Lý do anh về là gì?” Chư Đoàn Diệc ngước mắt, thẫn thờ hỏi. Sau đó lại “a” một tiếng và cười khẽ, nghe rất châm chọc.

Còn vì gì được nữa? Vì Moyra.

Chư Đoàn Diệc, mày điên rồi hả? Anh ấy kết hôn rồi. Anh ấy về để kết hôn.

Vì vị trí kia mà anh lăn lộn trong giới chính trị suốt bao nhiêu năm nay.

Mà hiện tại, anh từ bỏ.

“Lận Thần, chúng ta chia tay đi.”

“Lận Thần, em mệt lắm rồi.”

“Lận Thần, anh không hề yêu em.”

Cuộc đối thoại ngày xưa văng vẳng bên tai Lận Thần. Hai ngón tay anh kẹp đầu điếu thuốc lá.

Thật ra, khi cô ta nói câu: “Lận Thần, anh không hề yêu em.”, anh đã tự hỏi lòng mình rất nhiều lần rằng…

Yêu hay không yêu?

Anh nhấc tay, đưa điếu thuốc đến bên môi, rít một hơi làm chất trong điếu thuốc lan xuống phổi, nhả ra vòng khói xinh đẹp. Híp mắt lại, ánh mắt trở nên mông lung trong khói thuốc.

Đến lúc hiểu ra, anh cười nhẹ. Vừa tự giễu, vừa mỉa mai.

Chẳng lẽ việc yêu một người, nhất thiết phải dùng ba chữ “Anh yêu em” để chứng minh sao?

Đầu lọc điếu thuốc rơi xuống đất. Lận Thần dùng chân giẫm nát để dập tắt rồi xoay người dứt khoát rời đi.