Băng Thanh Thần Đế

Chương 308: Chương 308: Vết nứt



Vân Phàm thấy hai nàng, không có nổi lên xung đột ánh mắt nghi hoặc, làm sao có thể nha.

Vân Phàm không biết rằng Nhân Yên muốn thu phục hắn đạo lữ, cũng như nắm hắn xuống tay nàng, Thiên Thanh Mạn Chi nhìn hai đầu thủ lĩnh.

Sói Lang thủ lĩnh đã mang đi Sói Lang thôn phệ công pháp, còn lại nàng cùng Tiểu Hoa mặc kệ mấy người làm gì: "Các ngươi nhân cơ hội đột phá."

Còn lại Nhân Nhu cùng Nhân Nhã, hai người nhìn nhau, bước vào Đại Bàng phía tây, nhanh chóng một kích đem dưới đất trở thành một hố to đất.

Thủy nguyên tố rơi xuống, dưới hố đất to lớn nước dâng lên cao, các nàng nhìn xanh biếc nước trước mắt nhảy xuống, lặn xuống dưới sâu nhất hồ nước do các nàng tạo ra.

Ngoài lãnh địa Đại Bàng.

Nơi đây ngoài Vân Phàm, Vô Ngạn, Nhân Yên là không còn khác yêu thú hay nhân tộc, Xung quanh là cây xanh cột đá sau lưng là bốn đỉnh núi.

Nhân Yên nhìn Vô Ngạn: "Nhìn ngươi rất quen thuộc, ta tộc nhân cũng không có ác ý, ngươi là tu luyện lôi nguyên tố ta vài trăm năm trước đi qua phía nam dưới vòng tròn trung tâm."

"Nơi đó có nguyên tố lôi linh thảo, thảo dược ngươi có thể trực tiếp thôn phệ tăng cao cảnh giới, còn có băng nguyên tố linh khí cao thâm, mà ta không có ai là băng nguyên tố bằng hữu."

"Ngươi muốn không nha?" Nhân Yên ánh mắt truyền đến, ánh sao lấp lánh màu xanh nhạt ánh mắt làm hai người ngơ ngác, nàng không nói đùa.

Ánh mắt như vậy, căn bản không phải là nói đùa, Vô Ngạn không theo ý thức mà gật đầu, Nhân Yên tay mang theo vảy cá kéo Vô Ngạn đi ra.

Vân Phàm thấy hai nàng vậy mà nắm lấy tay nhau, Vân Phàm thấy hai nàng rời khỏi Đại Bàng lãnh địa, nhanh chóng đuổi theo.

Nhanh chóng, chạy qua cánh rừng mà là Uy áp Xuất Khiếu cảnh tam giai do nàng tạo ra, làm xung quanh yêu thú không giám lại gần nàng.

Vô Ngạn bị kéo đi hơi ngơ ngác, nhìn xung quanh cảnh vật nàng kéo lê ta đi vậy mà tới chỗ mấy ngày trước ta bước vào Rừng Thanh lang.

Chưa đợi Vô Ngạn thất thần, dưới chân nàng một đường kéo dài thủy nguyên tố nhanh chóng tăng tốc kéo nàng rời đi, Vân Phàm vừa chạy đến đã thấy.

Dưới chân hai nàng hiện ra màu xanh thủy nguyên tố trực tiếp tăng tốc, ngọa tào Nhân Ngư Nhân Yên vậy mà đem hắn đạo lữ chạy nhanh như vậy.

Vân Phàm nhanh chóng đuổi theo, lại thấy hai nàng núp sau cột đá, màu xanh y phục Vân Phàm mới xuyên qua bụi cỏ tới mấy người: "Các ngươi sao lại dừng?"

Nhân Yên tay nhỏ kèm theo vảy cá chỉ xuống dưới: "Huyết Thổ Long thấp nhất Kết Đan cảnh, còn có Hóa Thần cảnh chúng ta gần như vậy."

"Bên dưới tuy rộng lớn, chúng ta càng gần như vậy nàng vẫn có thể cảm ứng, mà đi qua nơi đó không thể xuống tàn dư đi qua lục địa chìm dưới đáy biển, nơi đó có chướng khí!"

Vân Phàm minh bạch, Vô Ngạn lại nói thêm: "Ngươi nha, chẳng lẽ muốn dẫn ta tới khu vực gần biển, nhiều núi khu vực hướng nam trung tâm?"

"Đúng vậy nha, nơi đó có linh thảo tăng cao nguyên tố thuộc tính lôi." Nhân Yên nói xong, nàng đưa tay lên cao, một màu thủy nguyên tố thuộc tính.

Hiện ra, một vết thẳng cánh cửa kéo dài mở ra: "Chúng ta đi vào a, nói cùng các ngươi lâu như vậy, ta mới có tạo ra."

Ánh mắt hai người bên cạnh nàng ngạc nhiên, hư không? Xuất Khiếu cảnh có thể tạo ra hư không sao?

Cảnh giới thấp có thể một lúc thuấn di từ hướng này đi đến hướng bản thân muốn, lại không có nghe qua ai tạo ra hư không cấp thấp cảnh giới!

Chưa đợi hai người suy tư, thân ảnh hơi nghiêng về sau, dĩ nhiên là bị nàng kéo vào trong hư không, xanh y phục nhìn xuống trầm tư hồi lâu.

Bị nàng kéo vào trong hư không.

Vân Phàm, Vô Ngạn ánh mắt đều nhìn thấy ánh sáng màu xanh thủy nguyên tố chói mắt, nhắm mắt lại dùng tay không bị nàng kéo.

Dùng tay ngăn chặn ánh sáng truyền vào mắt, đợi hai người mở ra lần nữa là thấy vô số đỉnh núi cao, khác biệt với bên trong Rừng Thanh Lang.

"Nơi đây trước kia không hề có, chỉ là Rừng Rậm Chi Vương đời trước xây dựng nên, cách đây cũng ngàn năm trước, dùng để ngăn cách thủy từ đại dương mà thôi."

"Các ngươi nhanh chóng theo ta." Vân Phàm ánh mắt nhìn xuống dưới, hắn nhìn thấy là vô số núi cao, cây xanh dưới núi yêu thú đều có vài đầu.

Cảnh giới không thấp Kim Đan cảnh, hoang vắng gần đại dương lại có nơi như vậy yêu thú, quả nhiên không hổ là Rừng Thanh lang, bí ẩn thật nhiều.

Vô Ngạn bay trên cao: "Nơi dây từng tiếp giáp với Cửu Vĩ Hồ cai quản khu vực, bí ẩn là đương nhiên. Nhân Yên tỷ tỷ lại có thể phát hiện ra."

"Linh thảo tăng cao lôi nguyên tố thuộc tính." Chưa đợi mấy người nói xong, Nhân Yên dừng lại ánh mắt xanh nhạt nhìn xuống sương mù khe núi.

Dưới đất dãy núi, còn có cây xanh bên cạnh màu trắng sương mù tỏa ra ngăn cách biệt với tất cả, tuy chỉ là một vết nứt nhỏ.

Lại không hề có cảm giác được, bên dưới có yêu thú, Nhân Yên đã đáp xuống dưới, nàng đuôi cá hiện ra bay xuống dưới, xuyên qua đám màu trắng sương khói.

Vân Phàm, Vô Ngạn nhìn nhau quyết định theo sau nàng, vừa đi xuống mấy người ngơ ngác, màu trắng xương khói mù đường, căn bản không thể nhìn rõ.

Bỗng một màu xanh thủy. Không khác dây thừng bay lên cao chỉ dẫn cho mấy người, Vô Ngạn nắm lấy nhanh chóng bay xuống dưới, vừa mới xuống dưới mấy người ngạc nhiên.

Đây vậy mà là một nơi khác biệt bên trên, dây thừng cao ráo, nối liền với cây xanh, còn có một hồ nước nhỏ, cách đó không xa: "Các ngươi nha coi trừng ở đây có một đầu xà hơi to."

Vân Phàm, Vô Ngạn nghe vậy giật mình còn có một đầu xa hơi to?

Chưa đợi mấy người nghe xong, đã rơi xuống một cây to, xung quanh đây là một cây không có lá cây, mà chỉ có cành, Vân Phàm ánh mắt nhìn xung quanh.

Cảnh thật đẹp, nhìn xung quanh còn thấy bươm bướm màu xanh, từng đạo ánh sáng do đom đóm, Vân Phàm nhìn cây xanh bên dưới khác biệt nhất là cây xanh cỏ.

Nhân Yên đột nhiên hét to: "Lộ Xà, ngươi có ở đây không?" Nghe vậy Vân Phàm, Vô Ngạn đứng trên cành cây xanh run nhẹ, nàng vừa tới đã kêu Lộ Xà.

Bên trong vết nứt, xung quanh là vô số cây xanh khác biệt hơn bên trên cây, dây leo kéo dài. Vân Phàm, Vô Ngạn đứng trên cây xanh.

Sợ hãi, bởi vì nàng nói tới to lớn xà, sợ rằng đối phương to như vậy, cảnh giới cũng phải cao thâm cảnh giới, chưa đợi hai người bình tĩnh, một đầu xà nhô lên từ dưới.

"Yên Yên, mấy trăm năm đều không gặp ngươi, đáng tiếc ta phải sắp chết." Nhân Yên nghi ngờ, đuôi cá cứ không ngừng vẫy đuôi trên cao hư không.

"Lộ Xà, ngươi làm sao chẳng lẽ đi ra ngoài gặp chướng khí?" Đầu Lộ xà, dài sáu mươi mét, gật đầu mắt đỏ nhìn mắt xanh nhạt ánh sao Nhân Ngư.

"Nhân Yên, nhanh diệt ta nếu không ta bị chướng khí bao phủ sợ rằng sẽ giết chết ngươi Yên Yên nhanh chóng giết ta."

Nhân Yên lắc đầu: "Tiểu Xà, không thể ngươi không thể chết, ngươi chết rồi ai thủ hộ nơi đây?"

Lộ Xà trầm tư, nàng là đầu xà bảo hộ ở đây.