Băng Thanh Thần Đế

Chương 104: Chưởng 104: Cả hai đều hòa



Chương 104:

Lăng Thần bên này, sư tôn hắn cũng xem tỷ thí: "Hai nàng không tồi, đều ra toàn bộ sức lực tuy công kích không có tính toán, cũng không có liên kích."

"Nhưng cũng đủ chứng minh hai nàng thiên phú cực hảo." Lăng Thần cũng không chê vào đâu được, đây quả thực yêu nghiệt. Lăng Liên cùng Lăng Thanh bên cạnh không gợn sóng.

Vân Phàm trên cao nhìn suy nghĩ: "Trư Bát chấp sự, ngươi đoán xem ai sẽ gục xuống trong hai nàng. Nhìn hai nàng ta đoán chắc cả hai cùng ngã xuống, bởi vì cũng đã không còn nhiều linh khí trong người."

Trư Bát vuốt vuốt râu: "cái này ta cũng đoán như vân phàm huynh đệ đây a, nhìn cả hai đều không còn chút nào linh khí."

Tô Hạo bên cạnh cũng chen chân: "Ha Ha hai mỹ nữ cùng giao thủ lại hòa Trư bát chấp sự nếu như vậy sẽ như thế nào nha?"

Trư Bát trầm trọng giải thích: "Nếu hai người cùng hòa, sẽ cũng được tiến thắng vào trong, đây chính xác là ngoại lệ cũng không thể sắp xếp trận khác được, cho nên mới trận tiếp theo."

Tô Hạo gật đầu, ra là thế. Thế nhưng nếu cả hai người vào trận đấu sẽ như thế nào? Theo ta suy đoán chắc chắn có một đối tượng bỏ thi đấu.

Hắc hắc, trên khán đài Na Na thân hình đầy vết thương, kiếm đâm xuống đất một chân đã quỳ xuống thở mệt nhọc. Cổ Nhược Ca cũng không còn sót lại linh khí là bao.

Cổ Nhược Ca đứng dậy, hai tay nắm chặt bước đi lên vài bước lại ngã xuống. Na na nhìn thấy vậy cũng không khỏi cười khẽ, Cổ Nhược Ca nàng ngã xuống muốn đứng dậy nhưng mà đều hao tiêu hết.

Linh khí nàng dùng vào trong tuyệt kỹ, bởi vì tuyệt kỹ dùng đến rất nhiều linh khí cho nên. Cả hai cũng không còn linh khí là bao, Cổ Nhược Ca ngước đầu nhìn.

Ánh mắt mơ hồ ngã xuống, Na Na dùng kiếm chống đỡ lấy, muốn đứng dậy là nàng có thể chiến thắng. Nàng cố gắng đứng dậy đôi chân run run, Na Na nàng cười.

Nàng đã đứng dậy muốn đưa tay lên giành chiến thắng, nàng cười như hoa. Ánh mắt bỗng nhiên mất đi ý thực ngã bùm xuống, trên cao trước đại điện Trư Bát thở dài.

"Ta tưởng rằng hai nàng còn có thể duy trì, nhưng không ngờ tới a." Vân Phàm ngồi bên cạnh cũng cảm thán: "Ta cũng giống Trư Bát chấp sự đây, không nên biết nói ra sao."

"Hai nàng, tuy linh khí không có tiêu hao toàn bộ nhưng cũng không thể đứng dậy, dùng sức quá nhiều đâm ra ngất đi." Trư Bát cũng đồng tình với ý kiến.

Hắn liền mở miệng giọng nói ra toàn bộ ngoại môn: "Trận thứ bảy tràng thứ ba hòa, cả hai đều có tư cách tiến vào vòng trong, đệ tử đi lên hồi phục cho mang hai nàng rồi mang xuống đi."

Dứt lời, hơn mười mấy đệ tử liền mang theo cán gỗ dài đi đến, mang hai nàng lên rồi rời khỏi khán đài. Đệ tử sửa chữa cũng không cần đến Trư Bát nhắc nhở.

Đã chạy lên tiến tạo ra đất sửa chữa lại toàn bộ khán đài, bên dưới khán đài cũng nghi hoặc tại sao đối phương hòa nhưng vẫn có thể tiến vào vòng thứ ba?

Bên cạnh liền được một vị nam đệ tử nhắc nhở mới biết được lý do trong đó, cũng không hỏi nhiều. Lăng Thanh cùng Lăng Liên cũng đi đến xem tình hình của Cổ Nhược Ca.

Mà Na Na nàng không có ai. Không biết qua bao lâu trận đấu cứ như vậy bắt đầu cũng không có nghỉ trưa qua, liền tiến tới trận thứ hai mươi.

Kết thúc như vậy: "Ngày mai, sẽ tiến tới vòng thứ ba, các đệ tử ai muốn bỏ cuộc có thể báo cáo, tất cả lui đi." bên dưới đệ tử lui đi cũng có người tiếc nuối, có người thán phục.

Đều đồng loạt rời khỏi, Vân Phàm nhìn sang bên cạnh Mạn Chi thổn thức liên tục thở phì phò nghi hoặc hỏi: "Mạn Chi sư muội, ngươi là đang?"

Mạn Chi cũng không để ý đến xung quanh, nhưng mà bị Vân Phàm gọi. Nàng liền rùng mình giật mình nhìn sang Vân Phàm rồi thở dài nói: "Ta muốn quay về tu luyện, Vân Phàm ca ca, Tô Hạo ca ca ta đi trước cáo từ."

Dứt lời nàng liền biến mất, Vân Phàm nghi hoặc nhưng nội môn cũng đã sắp đến tỷ thí. Ngày mai hắn thế nhưng vẫn muốn tới xem, tiện thể hỏi luôn Tô Hạo: "Tô Hạo ngươi ngày mai còn đến?"

Tô Hạo đứng dậy đánh bả vai hắn: "Ngươi đến ta đến, chúng ta thế nhưng là huynh đệ. Nếu như ta là nữ nhân cũng coi như thanh mai trúc mã của ngươi haha."

Vân Phàm nghe vậy trực tiếp nôn: "ọe, Tô Hạo ngươi vậy mà cũng nghĩ ra được." Vân Phàm lại ngước nhìn Trư Bát rồi chắp tay: "Trư Bát chấp sự tại hạ có việc rời đi trước."

Trư Bát cũng không nói gì, đưa tay lên: "Người trẻ tuổi rời đi a, ta thế nhưng cũng không thể lưu lại các ngươi ở đây. Trời cũng sắc tối."

Vân Phàm gật đầu, cũng biến mất Tô Hạo cũng theo sau lưng, Vân Phàm không biết qua bao lâu hắn bên trong động phủ của bản thân, đang chăm trú tu luyện.

Hắn sắp khai thông ra một kiếm kỹ mới, nhưng mà vẫn chưa thể lĩnh ngộ đã mấy ngày qua. Hắn cần lĩnh ngộ, nhưng cũng không quen biết ai trong tông môn, Vô Ngạn cùng Vô Nhạn thì không thể.

Kiếm hai nàng chắc chắn không thể, Cổ Hà sư huynh cùng nội môn đệ tử chân truyền của chưởng lão. Mấy vị kia, nhưng hắn cũng không nhớ rõ ai có thể lĩnh ngộ về kiếm kỹ.

Chợt hắn nhớ ra, có một vị đệ tử ngoại môn tên Lăng Thần cùng Hoa Vũ hắn từng xem qua trận chiến. Kiếm pháp của hắn cực kỳ mạnh mẽ, Vân Phàm liền mắt sáng mong ngày mai có thể gặp lại vị đó.

Sáng sớm hôm sau, trên khán đài lúc này cũng đã đông đúc người. Trư Bát cũng mới đến liền bước lên trên cao, bảng thông báo cũng đã được đổi mới.

Trên đó lại có một người bỏ thi đấu bởi vì quá sợ hãi, Trư Bát trên cao vừa đi đến cũng đã ngồi xuống. Bởi vì mỗi sáng sớm đều có đệ tử thức dậy sớm lau sạch sẽ lại ghế.

Cùng với thay đổi bảng thông báo, hoặc với những đệ tử hôm qua lại cùng Trư Bát sắp xếp lại trận tỷ thí. Cách sắp xếp cũng đơn giản, ghi nhiều tên đệ tử còn sót lại.

Đi vào trong một tấm gỗ, đưa lên trúng tên người nào là trận thứ nhất, đưa lên tên thứ hai là đối thủ của tên thứ nhất mới đưa lên. Cứ như vậy hết tên trên tấm gỗ thì thôi.

Trư Bát trên cao cũng mở miệng: "Vòng thứ ba hôm nay chính thức bắt đầu, theo như ta xem xét, chúng ta có hai vị cô nương tiến thẳng vào vòng thứ nhất."

"Các ngươi đoán cũng biết, Lăng Thanh cô nương cùng sư tỷ nàng Lăng Liên đều được tiến vào trong, bởi vì các ngươi cũng hiểu a."

Bên dưới, đệ tử xung quanh đứng xem hay ngồi trên ghế cũng gật đầu, Lăng Thanh nàng liền dùng đến tuyệt kỹ nghiền ép. Theo như được nhiều đệ tử suy đoán, nàng chỉ dùng đến.

Thực lực Luyện Khí cảnh nhị giai mà thôi, nếu như nàng dùng đến chân chính bây giờ cảnh giới sẽ như thế nào. Chúng đệ tử không tượng tưởng ra nổi nên cũng gật đầu.

Đây đưa nàng vào vòng cuối cùng cũng hảo. Còn phần Lăng Liên cũng không thể nói như nào, nghe nói bây giờ Phượng Hậu thương thế còn chưa khỏi, còn ám ảnh kêu mẫu thân phụ thân cứu.