Bạn Trai Tôi Có Hai Nhân Cách

Chương 5



20.

Vì đi ăn tối một mình mà không có bạn trai nên tôi đã bị ba người bạn cùng phòng khiển trách nặng nề và còn bị đưa lên vòng bạn bè.

Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc xoa dịu họ với lý do sẽ đãi họ.

Ai có thể nghĩ rằng một bữa tối sẽ không đủ với tụi nó, tụi nó còn lôi kéo tôi đến KTV.

Lâu lắm rồi chúng tôi mới được tụ tập, nói chuyện phiếm, đùa giỡn, thời gian trôi qua rất nhanh.

Chờ tôi về đến nhà đã là 12h.

Tôi dùng vân tay mở cửa, thấy bên trong tối đen như mực.

Hình như Văn Ngạn đã ngủ, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi đóng cửa và thay giày, tôi bật đèn.

Qua khóe mắt, chợt chú ý đến một bóng người đang ngồi trên ghế sô pha.

“A!” Tôi sửng sốt, không khỏi kêu lên một tiếng. Lại nhìn kĩ, hóa ra đó là bạn trai.

"Văn Ngạn? Anh còn chưa ngủ sao?" Tôi chậm rãi đi về phía anh. Anh cúi đầu không nhìn tôi.

"Văn Ngạn?"

“Em đi ăn tối với bạn cùng phòng à?” Giọng anh khàn khàn.

“Đúng vậy, lâu lắm rồi tụi em mới gặp nhau nên về hơi muộn, em tưởng anh đã ngủ rồi.” Tôi vô thức bước chậm lại.

"Sao Chi Chi không mang anh đi cùng?"

"Họ không mang theo...J

“Bọn họ không phải bảo em dẫn anh đến sao?” Văn Ngạn đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh, nhưng càng giống là bão táp trước bình tĩnh.

Tôi mở to mắt, làm sao anh biết được.

Một cái gì đó lóe lên trong tâm trí tôi.

Vòng bạn bè của tụi kia!

Văn Ngạn là giáo viên đã dạy chúng tôi, và hầu hết mọi người đều thêm VX của anh.

Khó trách.

Văn Ngại có vẻ như đang giận nên tôi vội vàng giải thích: “Không phải em không muốn dẫn anh đi gặp họ, chỉ là…”

"Chỉ là cái gì? Em sợ ảnh hưởng đến anh sao? Nhưng chuyện này từ đầu đến cuối em chưa từng đề cập với anh, cũng chưa từng hỏi anh có để ý đến những lời đàm tiếu đó hay không.

"Em là vừa tự đưa ra quyết định của riêng em cho anh."

Văn Ngạn ngồi thẳng tắp nhìn chằm chằm tôi, vẻ mặt không rõ ràng.

Chỉ có những đường gân trên mu bàn tay mới bộc lộ cảm xúc thật của anh.

“Thực xin lỗi.” Tôi dừng lại, không dám đi lên.

"Hay là em sợ anh có tính cách phân liệt, sẽ làm tổn thương bọn họ?"

Tôi nhìn anh hoài nghi: "Em chưa bao giờ nghĩ như vậy"

Anh đứng dậy, tiến lại gần tôi.

"Em phát hiện ra anh ta, lại chưa từng nhờ anh giúp đỡ, Em sợ anh sao?

"Cho dù anh ta uy hiếp em, đe dọa em, đem em đè ở dưới thân hôn môi, em cũng sẽ không nói cho anh biết.

"Hay là, em thích anh ta hơn?"

Văn Ngạn đi tới trước mặt tôi, tôi theo bản năng lùi lại một bước lại bị anh nắm lấy cổ tay kéo lại.

Anh đều nhớ ra rồi.

Mắt tôi ươn ướt, giọng run run: “Em không có.”

"Ăn mặc quần áo anh ta chọn, thật sự vui vẻ đi." Anh đánh giá tôi, đôi mắt lóe lên một tia si mê

"Chi Chi thật xinh đẹp."

Tôi bị dọa sợ.

Chỉ cảm thấy anh ghé sát vào tai tôi, nhẹ nhàng nói: “Nhưng nghĩ đến việc em đẹp như vậy là bởi vì anh ta, anh liền cảm thấy có chút chướng mắt.”

Mắt tôi rưng rưng, một linh cảm xấu lan ra.

Anh ấy đưa tay tới gần, tôi cảm giác được mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

KHÔNG!

Khi những ngón tay của Văn Ngạn gần chạm vào tôi, những sợi dây căng của tôi bị đứt.

Nước mắt không thể kiềm chế được nữa mà trượt dài trên má, qua cằm rồi nhỏ xuống đất.

Vẻ mặt Văn Ngạn lập tức trở nên bối rối.

“Là, em sợ.” Giọng tôi run run và tôi buộc mình phải nhìn anh.

"Em không nói cho anh biết, là anh ta nói chỉ cần em cầu cứu anh ta liền sẽ làm tổn thương anh, em không muốn như vậy, em cũng sợ anh ta làm tổn thương em, nhưng mà anh ta không có không phải sao?"

"Anh ta đang bảo vệ anh, khi anh phát sốt, anh bị thương, tâm trạng không ổn định đều là anh ta đứng ra chịu đựng thay anh tất cả?"

Anh đông cứng lại.

"Các anh vốn dĩ chính là một người, người em thích vẫn luôn là anh. Anh không nhận ra điều đó sao, đó là lý do tại sao anh ta xuất hiện thường xuyên như vậy."

"Em chưa bao giờ nghĩ anh là một người không bình thường."

“Em không đưa anh đi gặp họ, bởi vì em sợ những lời đàm tiếu đó ảnh hưởng đến anh, bởi vì…"

Nước mắt tôi không thể ngừng rơi, giọng tôi nghẹn ngào.

"Những thứ này anh không cần gánh chịu, là em lì lợm nhất định phải cùng anh ở bên nhau a!"

"Chi Chi.”

Văn Ngạn ôm tôi với vẻ mặt đau khổ.

"Về sau sẽ không như vậy nữa."

"Em nói rất đúng, bọn anh vốn dĩ chính là một người."

21.

Sau đó, Văn Ngạn nói với tôi lý do tại sao Ôn Nhan lại xuất hiện.

Mẹ anh mắc chứng rối loạn hoang tưởng, khi anh 7 tuổi, anh đã chứng kiến ​​cảnh mẹ mình dùng kéo giết bố.

Máu bắn tung tóe, mặt đất, bàn cà phê và ghế sô pha đều dính đầy máu của bố anh.

Bố anh nhìn anh chằm chằm, miệng như muốn nói: “Chạy đi, mau trốn vào, mẹ có gọi tên thế nào cũng đừng lên tiếng.

Cuối cùng, người hàng xóm nghe thấy tiếng động và gọi cảnh sát, cảnh sát xông vào khống chế mẹ anh, đưa bà đi, người trông có vẻ điên loạn.

"Không! Tôi muốn mang theo con trai tôi! Chúng tôi muốn một nhà đoàn tụ!", bà ấy hét lên một cách cuồng loạn.

Anh trốn trong tủ đều nhìn thấy rõ ràng, cảm xúc của anh rơi vào sự hỗn loạn tột độ.

Liền ở khi đó, Ôn Nhan xuất hiện.

Anh cũng nói rằng, kì thực anh đã sớm thích tôi.

Chỉ là sợ hãi chính mình không khống chế được Ôn Nhan, Ôn Nhan sẽ làm tôi bị thương. Cho nên chậm chạp không chiu đáp ứng tôi theo đuổi.

“Vậy tại sao cuối cùng anh lại đồng ý?” Tôi dựa vào lòng anh hỏi.

Anh nhếch khóe miệng, phong thái đó có chút ấm áp mà hơi đáng sợ.

“Bởi vì anh, khó lòng kìm nổi…”

Những từ cuối cùng được giấu giữa môi và răng.

22.

Sau đó, tôi đưa Văn Ngạn đến gặp bạn cùng phòng.

Không có gì ngạc nhiên khi thấy cả ba người họ há hốc mồm, mắt gần như muốn rớt ra ngoài.

Tôi cũng đã đưa anh ấy về ra mắt bố mẹ, họ rất thích anh, còn khen anh “tài sắc vẹn toàn”.

Chẳng qua trên đường đến đó có điều ngoài ý muốn.

Ôn Nhan xuất hiện.

So với tốc độ biết tiến và biết lùi của Văn Ngạn, anh ta có vẻ vụng về và lúng túng hơn.

Bố mẹ tôi có chút khó hiểu trước sự thay đổi thái độ đột ngột của bạn trai tôi, nhưng lại cảm thấy buồn cười trước những "lời nói vô liêm sỉ" của anh.

Tôi ở một bên cười đến ngã trái ngã phải.

Ôn Nhan lén lút hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn tôi một cái.

Anh im lặng nói khẩu hình với tôi mấy chữ.

Tôi nhìn hiểu hết.

Hai gò má hơi ửng hồng, quay mặt đi không dám nhìn anh nữa.

Câu khẩu hình chính là:

"Tối nay tính sổ."

(Hoàn)