Bạn Trai Phú Nhị Đại Của Tôi

Chương 19



Tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Phó Hoài đi theo tôi, nói muốn mời tôi ăn tối.

Tôi từ chối.

Anh ta kiên trì hỏi: “Nếu chia tay, chúng ta không thể là bạn bè nữa sao?”

"Không thể." Anh ta và tôi đến từ hai thế giới khác nhau,căn bản không thể làm bạn bè được.

Hơn nữa, hành động bây giờ của anh ta, có vẻ không giống như anh ta là bạn tôi.

Lúc xuống lầu, tôi đang định đi vào thì Phó Hoài túm lấy tôi kéo đến cầu thang tối tăm, anh ta ấn vai tôi hét lên: "Lâm Tô Tô, không ngờ em lại là người phụ nữ vô tâm như vậy."

“Thả tôi ra.” Tôi vùng vẫy.

Phó Hoài từ chối, hung dữ nói: “Tôi cho em hai lựa chọn, một là làm bạn gái của tôi, hai là làm bạn tốt của tôi.”

"..." Đây là lựa chọn gì vậy?

“Nếu em không chọn, tôi sẽ gọi điện cho mẹ chúng ta ngay bây giờ và nói rõ ràng với bà ấy rằng ba năm qua em đã đùa giỡn với tình cảm của tôi trước mặt bà ấy như thế nào.”

"..." Ai đang đùa giỡn với tình cảm của anh ta?

Phó Hoài thấy tôi không nói gì, liền lấy điện thoại ra giả vờ gọi điện, tôi liền giật lấy.

Đột nhiên điện thoại đổ chuông.

Trong hành lang trống trải, tiếng chuông rất rõ ràng.

“Là anh rể của tôi!” Sắc mặt Phó Hoài tối sầm.

Anh trai tôi tìm anh ta làm gì?

Phó Hoài ra hiệu cho tôi im lặng, nghe điện thoại trước.

“Em rể, em có quen ai ở bệnh viện số hai không?” Giọng anh trai tôi trong điện thoại có vẻ rất gấp.

Anh trai tôi nhắc đến bệnh viện, tôi ngay lập tức trở nên lo lắng.

“Có.” Phó Hoài liếc nhìn tôi, bình tĩnh nói.

"Vậy em có thể giúp tôi liên hệ,và giúp bà tôi nhập viện được không? Gần đây mắt bà ấy có vấn đề."

"Anh đang ở đâu? Em sẽ đi tìm anh."

"Anh đang ở quê, anh sẽ gửi địa chỉ trên WeChat cho em sau."

Anh trai tôi cúp máy sau khi nói vậy.

Tôi kéo áo của Phó Hoài nói: “Bà bị thoái hóa điểm vàng do tuổi tác, trước đây bà đã phải tiêm thuốc nên thị lực hiện tại rất hạn chế.”

Tôi chợt nghẹn ngào.

Mặc dù bà tôi thường mắng chúng tôi lãng phí tiền bạc, nói rằng không nhìn thấy cũng không sao, vì bà cũng đã lớn tuổi rồi không nên tiêu tiền uổng phí như vậy.

Nhưng bố mẹ tôi nhất quyết đòi tiêm thuốc cho bà.

Từ một mũi tiêm ba tháng một lần đến một mũi tiêm mỗi tháng.

Hiệu quả duy trì ngày càng ngắn hơn.

Anh ta chạm vào đầu tôi nói: “Trước đây em đã kể cho tôi nghe về chuyện của bà em.”

Tôi biết.

Năm ngoái anh ta đến thăm chúng tôi vào dịp Tết Nguyên đán, bố mẹ tôi đưa anh ta về gặp ông bà nội, mỗi người tặng anh ta một phong bao lì xì màu đỏ trị giá 1000 tệ làm quà gặp mặt.

Số tiền vẫn được khóa trong két sắt, anh ta nói muốn giữ nó làm kỷ niệm.

Anh ta lau nước mắt cho tôi rồi hỏi: “Anh đi gặp anh rể, em có muốn đi cùng anh không?”

Tôi gật đầu.

Tất nhiên chúng ta phải làm điều này cùng nhau.