Bạn Trai Phú Nhị Đại Của Tôi

Chương 1



Ba năm trước, tôi thi trượt đại học nên đăng ký tham gia nhóm đào tạo minh tinh.

Trước khi ra mắt, đã được ông chủ lớn của công ty chú ý.

Trợ lý của anh ta nói với tôi rằng sếp của anh ta có chuyện tình cảm muốn nói chuyện với tôi.

Tôi quá sợ hãi nên cả đêm đã đến gặp người đại diện của mình để bàn biện pháp đối phó.

Người đại diện nói với tôi, Phó Hoài anh ta rất giàu có và độc đoán.

Anh ta có rất nhiều bạn gái và thay đổi liên tục, người lâu nhất không quá ba tháng.

Nếu từ chối, tôi có thể bị phong sát và không những thế mà còn mắc nợ một khoản nợ khổng lồ, bố mẹ, anh chị em và tôi có thể mất việc và không thể tồn tại ở thành phố này nữa.

Tôi quá sợ hãi, nên đã đồng ý làm bạn gái anh ta.

Tôi nghĩ, cố nhẫn nhịn ba tháng sẽ trôi qua nhanh thôi .

Kết quả là ba năm đã trôi qua.

Phó Hoài không những không chia tay tôi mà còn dự định sẽ ở bên tôi mãi mãi.

Tôi chạy trốn từ hiện trường cầu hôn đến nhà Tiểu Thu.

Trong ba năm, Tiểu Thu đã đổi nghề nghiệp trở thành nhà văn.

Cô ấy rất ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện ở đây.

[ Phó tổng không phải hôm nay cầu hôn sao?]

[ Tớ từ chối rồi.]

Tôi nhăn mặt, nghĩ đến hậu quả của việc từ chối Phó Hoài, cả người tôi run lên.

[ đúng vậy!]

Tiểu Thu giơ ngón tay cái về phía tôi.

Cô ấy mở cửa và cho tôi vào.

Mông tôi ngồi còn chưa kịp ấm thì có tiếng gõ cửa.

[ là Phó Hoài.]

Tiểu Thu nhìn trộm qua lỗ mắt mèo rồi nói cho tôi.

Tôi nằm trên sofa giả vờ chết, nhưng điện thoại cứ rung liên tục, cuối cùng tôi sợ quá nên từ từ nhấc máy lên.

[ ra đây] Hai từ lạnh lùng phát ra từ đầu bên kia điện thoại.

[Không.] Tôi từ chối một cách mạnh mẽ, nói rằng tôi cũng là người có nguyên tắc.

[Ra đây, đừng để tôi nhắc lại lần thứ ba.]

Lời đe dọa lạnh lùng khiến người tôi run lên.

Tiểu Thu đáng thương nhìn tôi nói: [ Hay là, cậu ra ngoài nói chuyện rõ ràng với anh ta xem sao.]

Tôi trừng mắt nhìn cô ấy.

Nếu tôi có dũng khí nói rõ ràng với anh ta, tôi đã không cần ở bên anh ta ba năm rồi .

[Trốn cũng không giải quyết được vấn đề.]

Tiểu Thu tiếp tục thuyết phục tôi.

Nhìn vẻ mặt bối rối của Tiểu Thu, bất đắc dĩ tôi đứng dậy đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Phó Hoài với vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi chưa kịp mở miệng thì anh ta đã nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi vào thang máy.

Dọc đường, sắc mặt anh ta rất lạnh lùng, tôi ngậm chặt miệng, sợ đến mức quên mất những lời mình đã nghĩ trước đó.

Đúng vậy, tôi sợ anh ấy.

Yêu ba năm, sợ ba năm.

Anh ta kéo tôi lên xe với vẻ mặt nghiêm nghị, rồi chở tôi đến biệt thự nơi chúng tôi ở.

Trong khuôn viên của biệt thự, còn có những quả bóng bay và vòm hoa được anh chuẩn bị kỹ lưỡng cho lời cầu hôn của mình.

Nhưng tôi không có ý định chiêm ngưỡng nên chỉ cúi đầu nhìn ngón chân mình.

Nhưng anh ta đã đẩy tôi vào góc tường và lấy người áp sát buộc tôi phải đối mặt với anh ta.

“Không muốn gả cho tôi à?” Anh ta với vẻ mặt dữ tợn hỏi một cách bình tĩnh.

“đúng vậy.” Tôi đánh liều nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Ba năm qua, tôi hiếm khi dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, bây giờ nghĩ đến cầu hôn cũng từ chối rồi, dứt khoát nói.

“Em không cưới anh thì muốn cưới ai?” Anh ta nhấc cằm tôi hỏi: “Lương Yên sao?”

Tôi lại bắt đầu run rẩy, mặt tôi bất giác nóng bừng.

"Không...không phải." Những suy nghĩ nho nhỏ của tôi về Lương Yên đã bị gạt sang một bên ngay khi tôi đồng ý làm bạn gái anh ấy.

Phó Hoài cầm một lọn tóc bên tai tôi, xoa nhẹ vài cái rồi trầm giọng nói bên tai tôi: “Vậy thì vì sao?”

“Tôi không thích.” Tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để nói ra điều mà tôi đã ấp ủ trong lòng suốt ba năm qua.

Anh ta sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng và hỏi: "Em không thích lời cầu hôn như vậy của anh sao?"

Tôi lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không thích anh.”