Bạn Thân Thì Sao? Vẫn Cứ Yêu!!!

Chương 96



Vốn muốn đi xa một chuyến tìm kiếm tư liệu viết bài nhưng không ngờ sáng hôm sau tuyết đột nhiên rơi lớn như vậy. Thảm tuyết dày trắng xóa như lông mèo phủ lên mặt đường, cái lạnh xuyên qua lớp áo vải xâm nhập tận sâu trong da thịt. 

Tôi từ ngoài trở về trên tóc và vai đều đinh tuyết, sau khi tan thành nước đá thì ngấm vào người đau buốt vậy mà Tuyết Hoa vẫn ở bên ngoài phòng tắm càu nhàu

- Đã biết hôm nay tuyết lớn vậy mà còn đi ra ngoài, lỡ mày cảm thì ai nấu cơm cho tao?

- Đấy là do tao quên cầm theo ô đấy chứ.

Tôi từ bên trong trả lời nó. Mọi khi trời có tuyết tôi đều đem ô theo, hôm nay lại quên không cầm. Vốn nghĩ ngồi trong xe chắc không sao nhưng ai ngờ tuyết rơi lớn xe cũng không đi được phải để ở công ty, tôi đành quốc bộ về nhà. Cũng may lúc đi ngang qua một nhà hàng gia đình có một cậu bé chạy đến cho tôi mượn ô nếu không tôi còn thảm nữa.

Tuyết Hoa vẫn không thôi trách móc

- Vậy mày không biết tự mua à?

- Tiền và túi xách đều để quên trên xe

- Hờ, tuần này mày có vẻ xui xẻo tốt nhất bớt ra khỏi nhà kẻo gặp họa sát thân.

Cái con chỉ giỏi ăn nói lung tung.

Tôi lau khô tóc đi đến bên cửa sổ nhìn tuyết trắng bay đầy trời, một cơn mưa tuyết dày đặc và lạnh lẽo. 

Trước kia tôi từng mơ ước được nhìn thấy tuyết, sau này trông thấy rồi cũng không thấy đặc biệt. Cũng chỉ là nước hóa băng rồi rơi xuống mà thôi.

Tiếng đàn của Tuyết Hoa vang lên, giống như vô số lần nó ở sau lưng tôi đệm đàn, đem giai điệu quen thuộc da diết trầm buồn của mình len vào dòng suy nghĩ của tôi. 

***

Tôi đi đến bên bàn làm việc mở laptop chat với Khả Vũ, vẫn là em trai nhỏ dăm ba hôm lại liên lạc với tôi kể một vài chuyện ở nhà.

Rời xa quê hương sống thật không dễ, có những khi nhớ nhà kinh khủng, ra ngoài mà gặp được đồng hương là chỉ muốn dán mắt vào người ta chạy lại làm quen. 

Khả Vũ có bay sang hai lần thăm tôi, lần đầu là đi cùng bố mẹ còn lần thứ hai nó tự ý đi một mình. Mẹ vừa mắng nó còn mắng lây sang cả tôi.

Lệch múi giờ cũng là cả một vấn đề, Khả Vũ đều theo thời gian của tôi.

Em trai nhỏ hiện tại đã là sinh viên năm 2 đẹp trai ngời ngời, cũng may không gặp mặt trực tiếp nếu không tôi sợ chiều cao của nó sẽ đả kích tôi. Nó không còn là đứa em trai bé nhỏ cần tôi ôm mới ngủ được nữa rồi.

Khả Vũ đem vẻ mặt chất vấn đều giọng hỏi tôi

-"Vậy năm nay chị có về không"

- Hừm, để chị nghĩ thử xem

"Lần nào chị cũng nói thế"

- Haha

Tôi cười ngượng ngùng, quả thật 5 năm nay tôi chưa về nước lần nào, lí do thì có nhiều lắm mà cái chính đều do bản thân tôi cả.

***

Kết thúc cuộc trò chuyện với Khả Vũ tôi quay trở lại với công việc.

Tôi trở thành một nhà báo, thật ra cũng chẳng phải ước mơ gì. 

Đột nhiên tôi có hứng thú với khung ảnh, muốn lưu giữ kí ức muốn ngắm nhìn thiên nhiên đi đây đi đó. Có khi tôi đi những chuyến đi dài đến California rồi lại tới Arizona bỏ Tuyết Hoa ở một mình, nó lần nào cũng oán trách tôi.

Có khi tôi chỉ vì một bầu trời sao mà trèo lên đỉnh núi Alaska ở trên đó chịu lạnh nguyên đêm mới về, lại có khi vì nghe đồn về một vùng biển đẹp nào đó mà tôi không ngần ngại vác máy ảnh đi tìm. Đối với tôi chỉ có khi cất bước chân đắm mình vào trong thế giới của bản thân tôi mới thật sự thoải mái.

Nhưng nói thật chẳng dễ dàng. Tôi vẫn mắc bệnh mù đường, lạc trên quê mẹ còn không tìm thấy nhà chứ nói gì lạc trên quê người. 

Có lẽ chỉ số may mắn của tôi không tồi, nhiều lần đi lạc vẫn có thể toàn mạng trở về. Người qua đường luôn nhiệt tình giúp đỡ, khi tôi lạc lên tận vùng thảo nguyên không phân biệt nổi phương hướng lại gặp được một người nông dân tốt bụng gần đấy đề nghị đưa tôi về tận thành phố.

Tự sống tự lo tự làm, quen rồi cũng ổn. Huống chi tôi còn có rất nhiều người ở bên giúp đỡ.

***

Gần căn hộ tôi sống có một tiệm hoa, chủ tiệm cũng là người Việt. Khi biết có người là đồng hương với mình tôi vui đến phát khóc, lần nào rảnh cũng lăng xăng đến tiệm hoa giúp đỡ. Nói vậy chứ thời gian của tôi không nhiều có thể ra ngoài dạo chơi đã là tốt rồi.

Chủ tiệm tên Hân là một phụ nữ ngoài 30 nhưng vẫn rất xinh đẹp, chị lấy chồng nước ngoài nên sang đây định cư cùng chồng. 

Mỗi lần nhìn thấy tôi đến chị đều tặng tôi một nhành tường vi. Tôi cười hỏi chị không sợ lỗ vốn à chị xua tay nói "không sao".

Đột nhiên lại nhớ đến tiệm caffe mèo của chị Ánh, muốn tới đó uống trà sữa ăn bánh flan ngắm mấy con mèo mà chị nuôi.

Tiệm hoa lúc nào cũng đông khách, thấy nhiều nhất là hoa hồng, oải hương, đều là hoa tươi. Tôi mua một bó hoa khô lớn, Tuyết Hoa không thích hoa cỏ tôi lại không có thời gian, hoa khô đẹp mà còn để được lâu ngày tôi không cần bỏ công chăm sóc. Nhành tường vi hồng tôi cắm vào lọ nhỏ trên bàn còn bó hoa khô lớn trưng trong phòng khách.

***

Tuyết Hoa hôm nay sẽ về muộn, tôi gửi xong tài liệu cho đồng nghiệp, nhìn thời tiết có vẻ tốt hơn một chút lại xách máy ảnh chạy ra ngoài.

Dáng người đàn ông mặc áo trắng ôn nhu tao nhã, nụ cười bên khóe miệng vẫn luôn ấm áp. Tôi cũng chỉ quen duy nhất một người có khí chất ưu nhã như vậy_Kỳ Khôi.

Còn có cô gái mang vẻ ngoài đáng yêu đang cười hạnh phúc đứng bên cạnh tên Hạ Ngân.

Bọn họ đều đứng trước tiệm áo cưới chờ tôi giống như sợ tôi lại đi lạc đâm đầu vào nơi quái quỷ nào đó cũng không biết đường về.

Tôi đi tới chỗ họ gật đầu chào hỏi. Hạ Ngân ôm lấy một bên tay tôi đòi tôi cùng đi thử váy cưới bỏ mặc Kỳ Khôi ở một bên.

Tôi bị bộ sưu tập đồ cưới trong đây dọa cho khiếp sợ lùi lại sau mấy bước. Váy đẹp thì đẹp thật đấy nhưng từng tầng vải vóc quấn quanh thế kia tôi mặc không nổi, vẫn là nên yên lặng làm một mỹ nữ trong góc phòng thì hơn.

Trong lúc Hạ Ngân thử áo cưới tôi cùng Kỳ Khôi trò chuyện, anh vẫn là vẻ dịu dàng khiến cho người ta thoải mái. Kỳ Khôi thuận tay xoa đầu tôi

- Sao mỗi lần gặp đều thấy em cao hơn một chút vậy?

- Anh đang trêu chọc em đấy à?

Kỳ Khôi bật cười lớn, tôi giậm giậm đôi giày cao gót xuống mặt sàn nhà tỏ thái độ bất mãn.

Lúc sau mới làm vẻ hòa hoãn nói với anh

- Dù sao vẫn phải nói một câu chúc mừng, chúc anh và Hạ Ngân trăm năm hạnh phúc.

- Cảm ơn em

- Kể ra thì cũng tiếc nhỉ? Nếu như chúng ta không chia ta biết đâu em cũng sẽ là cô dâu của anh.

- Em đang trêu anh đấy à?

Cả hai vì thế mà khẽ cười.

Tôi coi Kỳ Khôi như một người anh trai, năm ấy khi anh đuổi theo Hạ Ngân không nghĩ họ có thể tan rồi hợp đi đến kết cục viên mãn như hiện tại.

Hạ Ngân từ trong phòng thử đồ bước ra váy cưới tinh khiết diễm lệ, đầu cài đá quý lấp lánh mà tinh tế, trên ngón tay là nhẫn đính hôn e ấp, khuôn mặt chỉ trang điểm nhẹ không dấu nổi ánh tràn ngập vui mừng. Từng dải lụa mềm quanh váy khẽ lay động theo bước đi cả người như tản ra một ánh sáng dịu dàng.

Thật sự rất đẹp.

Dường như tôi cũng từng mơ một ngày khoác lên mình áo cưới đưa tay cho người mình yêu sống với nhau cả đời.

Bây giờ mới nhận ra cả đời thật sự qá dài rồi.

***

Tuyết chỉ vừa tan là tôi lại đi xa, Tuyết Hoa vì vậy mà nổi giận đùng đùng nói tôi không quan tâm tới nó, thật mệt tim mà. Đôi lúc nó cứ như cô vợ nhỏ cần nuông chiều ấy.

Tôi lái xe rời khỏi thành phố dường như quên mất mình định đi đâu. Nơi nào đó có tuyết trắng còn đọng lại, có hàng cây bạch dương bị phủ tầng tầng lớp lớp bông trắng, nơi nào đó có con người nhộn nhịp, có mầm hoa còn ở sâu trong lòng đất. 

Suốt 5 năm nay không biết tôi đã đi vô định như vậy bao nhiêu lần. 

Có rất nhiều việc dần dần sẽ thay đổi, bởi tác động của thời gian tác động của ngoại cảnh và khao khát thay đổi của chính con người.

Khi bị đẩy đến giữa lưng chừng núi lùi không nỡ mà tiến cũng không xong tôi thật sự chỉ muốn ngồi yên một chỗ. Không phản kháng, không hò hét, chỉ đơn giản là chấp nhận, không suy nghĩ không nhung nhớ, không lưu luyến chỉ đơn giản là loại bỏ. Có cảm giác như tôi đang sống mà cũng có cảm giác như tôi chỉ đang tồn tại.

Bắt đầu từ lúc nào tôi lại sợ bóng đêm, sợ thời khắc vạn vật chìm trong tấm màn đen tuyền tĩnh mịch. Bắt đầu từ úc nào tôi lại mất ngủ, những đêm dài thức trắng đứng trên ban công nhìn ra xa xăm không biết bản thân tìm kiếm điều gì. 

Thứ ánh sáng lấp lánh mà tôi thấy chỉ là một vệt sáng của mặt trời đang dần héo tàn. Cô độc và lạnh lẽo là tất cả những gì tôi cảm nhận được. Mệt mỏi đến mức khóc cũng không nổi. 

Tôi viết một bài báo về phong cảnh những nơi mình đi qua, nó có vẻ không được đón nhận cho lắm nhưng tôi coi đó là món quà bản thân tự tặng cho mình, vì thế tôi hay rong ruổi khắp nơi. 

Nếu là tôi trước kia có đuổi tôi cũng chẳng chịu ra khỏi nhà, chỉ quanh quẩn trong một phạm vi quen thuộc nhất định, không trải nghiệm bất kì thứ gì mới mẻ vì tôi sợ phải thay đổi.

Tôi của hiện tại lại có thể đeo thuần thục một đôi giày cao gót, tìm kiếm những thỏi son cho riêng mình, lái xe đi đây đó một mình, đeo lên một khuôn mặt tươi cười niềm nở. Không phải vì thích chỉ vì bản thân đã chấp nhận hoặc vì đã trưởng thành. 

Tôi không thể khiến người khác mãi lo lắng cho mình, cũng không thể do dự mãi được.