Bàn Tay Vàng Là Lão Công

Chương 28: Muốn luyện súng



***

"Anh còn chưa từng gọi em như vậy." Cho dù là ai, bị một khuôn mặt con lai lạnh lùng như thế mặt nhìn chằm chằm đều sẽ áp lực như núi, huống chi là Hồ Trụ.

Cũng may hắn am hiểu sâu sắc làm thế nào để an ủi trái tim yếu đuối của đại lão, nghiêng đầu qua dụi dụi, ngữ khí lấy lòng: "Tôi á, gặp người không quá quen, thì đều sẽ gọi họ là anh trai nhỏ chị gái nhỏ, Mục ca với tôi quen thân như vậy, nếu cũng gọi anh như vậy thì xa lạ biết bao chứ, tốt xấu gì chúng ta cũng từng đồng sinh cộng tử mà phải không?"

"..."

Miễn cưỡng hài lòng với mấy lời của hắn, Nguyễn Mục lặng lẽ nhìn hắn một lúc rồi nhắm mắt lại.

Mấy ngày nay, vẫn luôn ở bên ngoài tìm kiếm vật tư, đại lão đã ba mươi, bốn mươi tiếng không ngủ, biết y cần nghỉ ngơi, Hồ Trụ tự giác hạ thấp giọng: "Ài, xin chào, tôi là Hồ Trụ, người bên cạnh này hẳn là các vị đều đã nghe nói đến, Nguyễn Mục, Mục ca."

Hắn đưa tay lặng lẽ chỉ chỉ vị đại ca mặt lạnh nào đó ở bên cạnh đang tựa trên vai hắn nghỉ ngơi.

Đôi nam nữ này lập tức động loạt hít vào một ngụm khí lạnh.

Trời ơi, nhân vật truyền kỳ trong căn cứ thế mà ngồi cùng xe với mình?!

Người đàn ông vô ý thức ưỡn thẳng sống lưng, sợ đánh thức đại lão của căn cứ, bèn nhỏ giọng cùng Hồ Trụ giao lưu: "Tôi tên là Lưu Gia, người bên cạnh là bạn gái tôi, Noãn Thu, rất vui khi được đi chung xe với các anh."

"Chào anh, Hồ tiên sinh." Cô gái bên cạnh cũng không ngại ngùng, mỉm cười chào hỏi Hồ Trụ.

"Ây hây, khách khí khách khí. Ở căn cứ chưa từng gặp qua hai người ha, các cậu trước kia làm gì?"

"Tôi ạ, trước kia là nhân viên phục vụ trong căng tin, Thu Thu là chủ tiệm cắt tóc, ha ha, tôi và cô ấy gặp gỡ trên một con phố......"

Chiếc xe lắc lư, Hồ Trụ cẩn thận đổi tư thế, đảm bảo cho Nguyễn Mục có thể tựa vào hắn mà ngủ thoải mái một chút.

Sau khi lái xe ra khỏi căn cứ, bầu trời chuyển sang một màu xám xịt. Mùi máu tanh thối rữa bao trùm không khí, chung quanh yên tĩnh một mảnh.

Zombie dường như sinh vật nào cũng ăn thịt. Những mảnh xác động vật vương vãi tán loạn trên mặt đất, mà muỗi chết đầy ở phụ cận nguồn nước bị ô nhiễm.

Sinh vật đang gặp phải mối suy vong, còn nhân loại liệu có thể sống sót được bao lâu đây.

Sau khi dùng hết toàn bộ vật tư, có lẽ, tử vong thực sự sẽ đến.

Thành phố C cách căn cứ không xa, hơn mười chiếc xe chạy qua khu phế tích hoang vu không người ở, nơi này chỉ còn lại mấy zombie cấp thấp. Xe được bôi lên vỏ xe chất khử mùi, chạy một đường thông suốt.

Hồ Trụ thu dọn trang bị của mình xong, nhét một con dao nhỏ màu đen cắm ở lưng quần để tiện phòng thân, tay cầm khẩu súng ngắn QSW, súng có kết cấu nhẹ, quả thực so với những loại súng đã từng sử dụng trước kia còn nhẹ hơn rất nhiều. Hắn đưa tay muốn đánh thức Nguyễn Mục, kết quả xe vừa dừng lại đối phương đã mở mắt. Bên trong cặp mắt xám kia không hề có dấu hiệu buồn ngủ.

Sau khi xuống xe, y lạnh giọng phân phó: "Đừng đi lạc, theo em."

"Ừ." Hồ Trụ không quá để ý đáp lại một tiếng.

"Được ạ, Mục ca." Người đàn ông tên Lưu Gia kia nắm tay bạn gái mình, tựa như cực lực muốn khắc chế sự khẩn trương của mình, hít thở sâu mấy hơi, bị Noãn Thủ bên cạnh nhìn thấy, an ủi sờ lên trán hắn.

"Một lúc nữa nếu như tôi không cẩn thận...... Xin phiền các anh, giúp tôi chiếu cố bạn gái tôi một chút, làm ơn." Người đàn ông trịnh trọng nói lời này.

"Nói nhảm mấy lời xúi quẩy gì đấy." Noãn Thu có chút khó chịu, nện cho bạn trai một đấm: "Nếu anh chết em sẽ đi cùng anh, dù sao không có anh thì em cũng không sống được lâu, đừng cho rằng để cho em sống chính là vì tốt cho em, anh đừng nghĩ đến chuyện bỏ rơi em."

"Thu Thu, anh......"

"Đừng khuyên, em sẽ không nghe, em chỉ muốn ở bên anh, chết cũng không sao cả, em không sợ."

Hồ Trụ đứng bên cạnh nghe mà nổi từng mảng da gà da vịt, khuôn mặt mập mạp cứng ngắc cười ngượng ngùng: "Hai vị chắc cũng không cần nói lời di tình biệt luyến với nhau sớm như vậy đâu, đến bóng dáng zombie cũng còn chưa thấy đâu, đợi chút nữa đừng bất cẩn bị cắn nhé."

"Khụ...... Được ạ được ạ." Hài người đang đắm chìm trong thế giới của mình thoáng chốc đỏ thấu mặt. Bọn họ rất ít khi ra ngoài làm nhiệm vụ cùng người khác, kết quả trò chuyện giết thì giờ một lúc liền tự động bị người ta chặn họng, thực sự có chút xấu mặt.

Nguyễn Mục đối với lời nói của bọn họ không có phản ứng gì, sau khi liếc qua Hồ Trụ bèn tiếp tục đi về phía trước.

Hồ Trụ thức thời đuổi theo, thuận tiện chào hỏi đôi tình nhân trẻ đang đi phía sau.

Dựa theo suy tính về thời gian, bây giờ là 8 giờ sáng, khoảng tầm mười phút đồng hồ nữa, đám zombie ẩn nấp trong trung tâm thương mại kia sẽ xuất phát đến Thành phố C, thành phố dưới lòng đất. Mà đội của Nguyễn Mục bọn họ cũng theo lối dẫn này, trời xui đất khiến tìm được và giải cứu được nhiều người.

Thanh âm khàn khàn rầm rì của quái vật truyền đến, giống như là tiếng gầm rú của một loại dã thú nào đó, cái đầu rũ xuống, một thân thối rữa chậm chạp từ cửa trung tâm thương mại đi tới.

Mùi tanh hôi đột nhiên ập tới, ảnh hưởng đến khứu giác của con người. Nhưng đã có một phân đội chạy tới trước mặt bọn họ, tiếng súng nổi lên bốn phía, những con quái vật mắt đỏ động tác chậm chạp kia bị súng bắn vỡ đầu. Thần kinh não trong nháy mắt chết cứng, ngay khi nó ngã xuống thì bị một con dao găm có móc câu cắm vào, óc văng tung toé khắp nơi, Linh hạch trong suốt như pha lê dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh.

"Nhóc con, bắt lấy!" Người đàn ông trong tay cầm viên Linh hạch nhuộm màu máu đen, cũng không quay đầu lại mà ném ra sau lưng.

"Đội trưởng Lộ đỉnh thật!" Thiếu niên vội bắt lấy Linh hạch, dùng khăn vải mang theo lau sạch sẽ vết bẩn trên bề mặt rồi nhét lại vào ba lô, đôi mắt cười híp lại thành một đường nhỏ.

"Mẹ, đám kia đến cũng chậm quá rồi." Người đàn ông mắng một câu thô tục, lại bắn ra một phát súng, rồi dùng dao cắm vào não khuấy động mấy lần, đào Linh hạch ra.

"Ai, cuối cùng cũng đến rồi! Ôi, là Mục ca! Xe Mục ca tới rồi!" Thiếu niên kích động hô lên mấy tiếng, sau khi tiếp được Linh hạch từ đội trưởng Lộ liền đần độn chạy tới kêu lên: "Mục ca, anh cuối cùng cũng tới rồi, đội trưởng Lộ chờ anh lâu lắm rồi đó!"

"Ừ." Không nói lời dư thừa, Nguyễn Mục nhanh chóng gia nhập chiến đấu.

Hồ Trụ còn đang tính đi theo liền bị thiếu niên cản lại, cậu trai này có một đôi mắt to trời sinh, tò mò nhìn chằm chằm hắn, cũng không có ác ý, còn nhiều thêm mấy phần chờ mong: "Anh cũng đến phụ trách hậu cần sao?"

Hồ Trụ: "............"

Thiếu niên nhiệt tình giật ba lô của mình xuống, lấy ra một miếng Linh hạch bắt đầu khoe khoang: "Nhìn đi! Sáng bóng sạch sẽ nhỉ? Đội trưởng Lộ chính là ưng tôi tay chân nhanh nhẹn mới dẫn tôi tới, anh cũng vậy đúng không?"

"Ờm...... Thật ra..." Anh đây là tới đánh zombie.

"Hồ Trụ, tới đây." Đột nhiên, giọng người kia vang lên rõ ràng.

Rất dễ nhận biết, Hồ Trụ theo bản năng đi về phía y, thấy Nguyễn Mục một dao đâm vào đầu zombie, sau khi chuẩn xác rạch ra một đường, Linh hạch từ trong khe hở hiện ra, y thoáng nhìn Hồ Trụ, Hồ Trụ bèn ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đào.

Được rồi, tạp vụ thì tạp vụ vậy, dù sao có thể còn sống là được.

Không biết vì sao, đại lão dường như rất không vui khi thấy hắn đi giết zombie.

Nhưng rõ ràng hắn thấy Nguyễn Mục giết zombie dễ dàng như vậy, tựa như cắt quả dưa hấu, trông có vẻ không có gì là khó khăn cả.

Hắn cũng muốn được thử một chút kích thích khi một súng nổ đầu quái vật.

Có lẽ mỗi người đàn ông đều phá lệ tự tin với kỹ năng dùng súng của mình, cả đời Hồ Trụ cũng chỉ khi tận thế đến, zombie bùng phát mới được sờ qua súng thật, quả thực rất nặng, cảm giác cũng rất tốt.

Nếu đại lão có thể dạy hắn luyện súng thì tốt rồi.

Nếu như đối phương yêu cầu thù lao, hắn cũng không ngại giúp đối phương luyện "súng".