Bàn Tay Vàng Là Lão Công

Chương 24: Tâm can bảo bối



***

Hồ Trụ đương nhiên biết Linh hạch kiếm không dễ, nhưng hắn càng rõ ràng nếu có thể ở giai đoạn đầu của tận thế thu thập được lượng lớn vật tư, chuyện này đối với hắn, thậm chí cả Nguyễn Mục mà nói là trăm lợi mà không có một hại.

Mặc dù hắn không quá thông minh, nhưng không có nghĩa là tên ngốc cái gì cũng không hiểu.

Khi toàn cầu bị cắt điện và mạng internet, tất cả vũ khí nóng đều sẽ trở nên cực kỳ có giá trị, hắn nhất định phải thu món lợi to lớn trong lúc nguồn tài nguyên có hạn.

Lúc này, không ai biết ngày tháng kinh hoàng này còn muốn kéo dài bao lâu. Việc thiết lập căn cứ trong thời gian ngắn đã là một nước đi rất khôn ngoan rồi. Đối với lũ zombie có tính lây nhiễm ngoài kia, mọi người đều ôm thái độ nhất định phải tiêu diệt chúng.

Súng đạn rồi sẽ có một ngày dùng hết, Hồ Trụ không cách nào ngăn cản hết thảy những chuyện này xảy ra, điều duy nhất hắn có thể làm, chính là chuẩn bị một cách thoả đáng để ứng phó trước khi thời khắc tuyệt vọng ập đến.

Hắn không phải chúa cứu thế gì cả, càng không đần độn đi nói cho người khác rằng hắn biết tương lai sẽ phát sinh cái gì vì mình đã trùng sinh một lần. Nếu như hắn là một nhà khoa học cực kỳ có danh vọng, có lẽ khi nhân loại đang hấp hối, hắn sẽ dũng cảm đứng lên dẫn dắt toàn thể nhân loại đi về phía ánh sáng, nhưng đáng tiếc, hắn chỉ là một người bình thường.

Cái hắn muốn, vẻn vẹn chỉ có 'được sống' mà thôi.

——

Bên trong căn cứ mỗi ngày đều rất bận rộn, không phải chỉ dàn xếp cho những người sống sót đến căn cứ mỗi ngày, mà còn phải cố gắng tìm được một không gian có thể giúp họ dung thân.

Căn cứ được thành lập từ một tháng trước, mà ngày tận thế thực sự tiến đến là từ hơn mười ngày trước. Hồ Trụ đã nghĩ đến điểm mâu thuẫn trong đó, vì sao lại thành lập căn cứ sớm như vậy?

Song, khi nhìn thấy những bảng thông báo ở khắp nơi, hắn đã từ bỏ nghi ngờ trong lòng.

Bên trên có ghi, một nhà khí tượng học từ Thành phố X nào đó đã phát hiện ra hiện tượng di cư của lượng lớn động vật trong rừng, cũng như sự khô héo của hầu hết các loài thực vật từ hơn một tháng trước. Mà thời gian di cư của động vật rất không thích hợp, thực vật cũng liên tiếp lây lan dịch bệnh trong giai đoạn kia. Hết thảy đều tượng trưng cho một thảm họa chưa rõ sắp xảy ra trên toàn thế giới.

Có lẽ là để phòng ngừa chu đáo, một số thành phố đã bắt đầu bí mật thành lập căn cứ. Sự thật đã chứng minh rằng hành động của họ không hề sai lầm.

Đối với con người lúc này, còn sống cũng thật gian nan.

Bàn tay mập mạp vuốt ve dòng chữ khô khốc trên biển báo, Hồ Trụ một mặt trầm tư nhìn nó, vì trang phục kỳ dị nên đã thu hút sự chú ý của những người bên cạnh.

Hồ Trụ lại không hề bị lay động, hắn có thể sống chung với người khác, đầu tiên là hắn da mặt dày, độ dày có thể ngang với vỏ trái đất, còn có tấm lòng rộng lượng, độ rộng có thể so với Thái Bình Dương.

Hắn không cảm thấy cách ăn mặc của mình có gì không ổn, đối với ánh mắt khác thường người khác nhìn hắn, Hồ Trụ cũng lười động đậy, mặc cho người ta tùy ý dò xét.

"Người này...... Không phải là tên mập chết tiệt phát điên mấy ngày trước sao?" Người phụ nữ mặc thường phục thì thầm bàn tán với người bên cạnh.

"Trời ạ, nhân viên căn cứ làm việc kiểu gì vậy? Bệnh tâm thần đáng lẽ phải bị nhốt trong căn cứ dưới lòng đất mới đúng chứ? Chẳng lẽ lại trốn ra à?" Rất nhiều người đã chứng kiến ​​cuộc ẩu đả giữa Hồ Trụ và Thu Di ngày đó, thậm chí có người còn ném ánh mắt khinh thường và ghét bỏ về phía Hồ Trụ.

Hồ Trụ cũng không điếc, biểu tình của hắn hơi ngưng lại, khóe miệng co giật: Được rồi, ngày đó đúng là hắn giả vờ có hơi quá, nhưng cũng không đến mức bị hiểu lầm thành bệnh nhân tâm thần chứ......

"Bỏ đi bỏ đi, cách xa hắn một chút, miễn cho bị tên tâm thần này bám lấy." Người kia nói xong, đám người liền biết điều tản ra một chút, nhường ra một lối đi xiêu xiêu vẹo vẹo, những ánh mắt cổ quái kia vẫn dán chặt vào người Hồ Trụ.

Hồ Trụ mặt không đổi sắc, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước đi qua, tư thế kia như thể con đường lúc này hắn đang bước đi chính là thảm đỏ show thời trang ở Paris vậy.

Bệnh tâm thần thì bệnh tâm thần, đằng nào thì 'ông' vẫn chói lọi rực rỡ như thường nhé.

Trên đường đi không bị nhiều người cản trở, mọi người thấy hắn đều giống như gặp hồng thủy mãnh thú (chỉ tai vạ), ầm ầm tản ra, cũng là giúp hắn tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

Nơi trao đổi vũ khí trang bị của căn cứ nằm tại Khu 10 phía Đông, để tiện cho người mới đến tìm kiếm vật tư, trên các bảng thông báo ở lề đường đều dán tiêu chí về vật tư cần thiết.Thời điểm Hồ Trụ bước vào trụ sở khu, trên cánh cửa nặng nề màu xanh quân đội có một ổ khóa mật khẩu dày cộm. Hắn dáo dác nhìn quanh, thì thấy ba bốn thanh niên mặc quân phục màu đen đang đứng gác hai bên cổng. Một người thanh niên mặc áo sơ mi trắng đang ngồi ở chính giữa cửa khu vũ khí. Ở đó bày một chiếc bàn gỗ dài, người thanh niên đang cúi đầu cầm bút bi viết gì đó.

Phía trước còn có một cái ghế, Hồ Trụ không chút khách khí kéo ghế ra đặt mông lên, có lẽ là đánh giá thấp trọng lượng của mình, vừa mới ngồi lên, chiếc ghế gỗ liền phát ra tiếng kẽo kẹt, cực kì thanh thúy.

Người thanh niên dừng bút, hơi ngẩng đầu lên, liền đối mặt với một khuôn mặt to tròn phóng khoáng, bất kham. Con mắt nhỏ bé nheo lại nhìn anh, khóe môi nhếch lên, như có như không cười lạnh, ngữ khí cũng thế, vừa chảnh vừa kiêu: "Có súng gì tốt, mang hết ra đây đi."

Thanh niên: "......"

Có lẽ lâu rồi không gặp ai kỳ lạ như vậy, người thanh niên đẩy kính lên, chậm rãi hỏi: "Anh thuộc Khu nào? Hiện tại có bao nhiêu Linh hạch? Cần loại súng gì?"

"Lầu một Khu Tây, Linh hạch có một trăm viên, súng nào dễ dùng thì lấy cho tôi súng đó."

Đầu tiên là bị "Lầu một Khu Tây" từ trong miệng tên mập làm cho sững sờ, sau lại bởi vì số lượng Linh hạch mà hít một hơi thật sâu: "Anh?! Anh xác định muốn đổi một trăm Linh hạch?"

Giọng nói của người đàn ông trở nên mất bình tĩnh, một trăm Linh hạch? Đây chính là giết trọn vẹn một trăm con zombie đó! Tên tên tên...... tên này rốt cuộc là nhân vật nào?

Sau khi thưởng thức đủ vẻ mặt kinh nghi bất định của đối phương, Hồ Trụ bình chân như vại khoát tay: "Đây chỉ là một lượng nhỏ, sau này sẽ còn đổi nhiều hơn, các người ngoan ngoãn chuẩn bị súng ống kỹ càng là được."

(Kinh nghi bất định: kinh hãi +nghi hoặc + bối rối)

Nếu hiện tại có thêm điếu xì gà, đoán chừng biểu hiện của hắn còn có thể kiêu ngạo hơn được chút nữa.

"Mạn phép hỏi một chút nhé, người anh em này, anh là nhân viên nội bộ của quân đội sao? Nếu là như vậy, chúng tôi cần phải nộp đơn xin phép quốc gia mới có thể bán sỉ súng ống, mà còn được miễn phí chi phí nữa."

Chàng thanh niên không khỏi bị con số kinh người này làm cho choáng váng. Thời điểm này, Linh hạch tương đương với nguồn năng lượng không bị ô nhiễm, mặc dù cũng rất quan trọng nhưng anh ta nhất định tìm hiểu rõ ràng lai lịch của tên mập trước mặt này đến cùng là ra sao. Nếu như là hiểu nhầm không mong muốn, thì sẽ rắc rối to.

"Tôi không phải nhân viên nội bộ, tôi hả...... À thì...... Tôi ấy à, haiz, cậu hiểu mà, loại chuyện này có chút khó nói, ài, cái này...... vậy đó......" Hồ Trụ đổi tư thế ngồi, ôm cằm, một mặt thẹn thùng.

Thanh niên nụ cười có chút cứng ngắc: "Không có việc gì, ngài cứ việc nói, chúng tôi sẽ giúp ngài bảo vệ quyền riêng tư của mình."

"Xít......" Hồ Trụ trầm tư thật lâu, rồi bỗng nhiên đập bàn, bộp một tiếng, thanh niên giật mình ngồi ngay ngắn, chỉ thấy vẻ mặt mập mạp này đầy thần bí, ngữ khí hạ thấp nói: "Người tên Nguyễn Mục đó, Mục ca, cậu biết nhỉ."

"Biê... biết, Mục tiên sinh là quản lý phụ trách khu Tây, y là anh hùng của chúng tôi, nếu như không có y, e rằng căn cứ đã thất thủ từ lâu rồi...... Anh, tại sao anh lại muốn nhắc đến Mục tiên sinh?"

Hồ Trụ thở dài một tiếng, đặt hai cánh tay lên trên mặt bàn, từ tốn ung dung nói: "Nói chắc cậu không tin, tôi ấy hả, là..."

Nói được một nửa, thanh âm của hắn thấp xuống.

"Tâm can bảo bối của Mục ca đấy."

【 Lời muốn nói của tác giả: 】

Cả nhà vote nhiều hơn nha.