Bán Ngâm

Chương 62: Thứ anh chắc chắn có thể cho cô, là cả đời này của anh



NGÂM NGA

Chương 62: THỨ ANH CHẮC CHẮN CÓ THỂ CHO CÔ, LÀ CẢ ĐỜI NÀY CỦA ANH

***

Tiệc sinh nhật của Giang Hạo tổ chức tại một club cao cấp của thành phố Vân. Trong số những người được mời, có rất nhiều bạn học của Giang Hạo, và cả đám bạn bè con nhà giàu thế hệ thứ hai của Kiều Vũ Phi. Trong phòng bao, nam nữ uống rượu nhảy nhót linh đình, sa hoa trụy lạc.

Khi Nguyễn Niệm Sơ và Lệ Đằng tới, bữa tiệc đã bắt đầu được hai mươi phút.

Họ không nhìn thấy Rein trong đám đông.

Tổ hợp giai đẹp gái xinh đến đâu cũng bắt mắt. Vừa vào cửa, rất nhiều ánh nhìn đã đồng loạt lia tới. Thấy họ, Kiều Vũ Phi quay đầu nói gì đó với mấy người bên cạnh, đoạn mỉm cười, cầm ly rượu vang đi về phía cửa.

"Sao giờ mới đến?" Kiều Vũ Phi thấp giọng: "Tắc đường à?"

Nguyễn Niệm Sơ nở nụ cười: "Chút chút!"

Kiều Vũ Phi gật đầu, tầm mắt quét xuống chiếc váy dài chấm mắt cá chân của Nguyễn Niệm Sơ, cô bạn kinh ngạc: "Sao mày không mặc cái váy tao tặng mày ấy?"

"...." Nghe vậy, Nguyễn Niệm Sơ lúng túng, hắng giọng cười trừ: "À, dạo này tao béo ra. Cái váy mày tặng ôm người quá, tao mặc không vừa."

Kiều Vũ Phi nhăn mày, cố tình tỏ vẻ tức giận: "Chị cả à, chị có biết cái váy đó là em nhờ người mua từ Paris về không? Tặng chị chị lại không mặc, phí của!"

Nguyễn Niệm Sơ đành tiếp tục cười gượng. Cười đủ, cô lại hung dữ lườm người đàn ông bên cạnh. Nhưng vẻ mặt Lệ Đằng từ đầu chí cuối vẫn thờ ơ, tiện tay nhấc một ly sâm panh, một tay đút túi quần, thoải mái uống.

Nguyễn Niệm Sơ híp mắt.

Thực ra, bộ váy Kiều Vũ Phi tặng cô là váy ngắn màu đen tuyền, có quai đeo, phần lưng là lớp vải sa trong suốt. Nguyễn Niệm Sơ da trắng dáng chuẩn, mặc vào rất đẹp.

Hôm nay, cô vốn định mặc đi dự tiệc. Ai biết, vừa thấy cô mặc xong, mặt Lệ Đằng liền lạnh đi. Sau đó, anh dửng dưng cho câu: "Đi thay đi!"

"Tại sao ạ?" Nguyễn Niệm Sơ nghi hoặc, xoay đầu soi gương. Trong gương, ngực ra ngực, eo ra eo, đôi chân thon thả, cân đối. Cô không khỏi lấy làm lạ: "Bộ này mặc không đẹp hả anh?"

Lệ Đằng lãnh đạm: "Không đẹp!"

Cô nhíu mày, đi tới trước mặt anh, xoay một vòng, chống hông tạo dáng: "Không đẹp chỗ nào?"

Lệ Đằng càng lạnh nhạt: "Chỗ nào cũng không đẹp!"

Nguyễn Niệm Sơ cạn lời, hô "Dẹp" một tiếng, bất mãn: "Đúng là khiếu thẩm mỹ của trai thẳng. Không có mắt nhìn!" Rồi mới đi thay bằng chiếc váy dài bảo thủ đang mặc hiện giờ.

Một lát, cô bước trên đôi giày cao gót đến gần Lệ Đằng, ngẩng đầu, đôi môi đỏ gần như áp lên tai phải của anh, khẽ nói: "Thủ trưởng Lệ à, còn chưa kết hôn mà ngay cả việc em mặc gì anh cũng muốn kiểm soát rồi. Độc tài vô lý vậy?"

Lệ Đằng duỗi tay, ôm lấy vòng eo mảnh mai của Nguyễn Niệm Sơ, hờ hững đáp: "Hôm nay đến có việc nghiêm túc."

"Ô, em biết!" Thời điểm quan trọng này tới dự sinh nhật của Giang Hạo, kẻ ngốc cũng biết anh có kế hoạch khác. Cơ mà. "Điều đó liên quan với việc em mặc gì sao?"

Lệ Đằng dán sát cô, nhỏ giọng: "Nhìn em mặc bộ ấy thì trong đầu anh chỉ toàn muốn "yêu" em thôi! Đã phân tâm, sao làm được việc nghiêm chỉnh!"

"...." Nhiệt độ hai má Nguyễn Niệm Sơ tức thì tăng vọt. Cô cắn môi, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay anh. Đúng lúc ấy, khóe mắt lại thấy một đám thanh niên từ ban công đẩy cửa đi vào, kẻ dẫn đầu ngậm điếu thuốc, nhăng nhăng nhả nhả, chính là Giang Hạo.

Ngón tay Nguyễn Niệm Sơ vòng lên ca vát của Lệ Đằng, giọng điệu dịu dàng, tùy ý: "Nhìn kìa, chủ nhân bữa tiệc tới rồi!"

Lệ Đằng thoáng đưa mắt, nét mặt không hề thay đổi.

Từ xa, Giang Hạo cũng đã trông thấy hai người.

"Các cậu "high" trước đi, mình có bạn khác đến, qua chào câu đã!" Dặn xong mấy người bên cạnh, Giang Hạo cầm ly rượu vang đi về phía này, cười nói: "Anh Lệ, chị Niệm Sơ, cảm ơn đã cổ vũ cho thằng em. Tối nay mọi người muốn vui thế nào thì vui thế ấy đi, chơi hết mình nhé!"

Nguyễn Niệm Sơ gật đầu: "Sinh nhật cậu, cậu là lớn nhất, do cậu quyết! Chúc mừng sinh nhật."

Lệ Đằng chạm ly với Giang Hạo, cười nhạt: "Chúc mừng sinh nhật!"

"Cảm ơn!" Giang Hạo ngửa cổ, uống cạn ly rượu, sau đó tạm rời đi.

Tiếng nhạc xung quanh rất to, nam nữ trẻ tuổi nhảy nhót, chơi bài, bầu không khí trong phòng bao sục sôi ngất Trời.

Nguyễn Niệm Sơ kéo Kiều Vũ Phi tìm một chỗ, ngồi xuống, thuận miệng nói: "Club này đắt phết! Không nhìn ra một sinh viên đại học như Giang Hạo mà chi phí sinh hoạt rủng rỉnh ghê!"

Kiều Vũ Phi vừa uống rượu vừa "xùy" một tiếng: "Rủng rỉnh gì. Bữa tiệc này là tao bỏ tiền làm cho hắn đấy."

Nguyễn Niệm Sơ sửng sốt: "Sinh nhật hắn, mày bỏ tiền?"

"Thế này thì có gì." Kiều Vũ Phi nói với giọng "đương nhiên": "Hắn là người đàn ông của tao, tao với hắn thì khác gì nhau."

Nguyễn Niệm Sơ nói nhỏ: "Trước kia, mày đã bao giờ tiêu một xu nào cho đàn ông đâu!"

Kiều Vũ Phi cười: "Trước kia, tao cũng không biết mình sẽ thích hắn!"

Sắc mặt Nguyễn Niệm Sơ hơi thay đổi, cô nhìn bạn thân chăm chăm: "Mày với Giang Hạo là thật à?"

"Sang năm tao tròn 27 rồi, chơi cũng nhiều rồi." Kiều Vũ Phi nhún vai: "Giang Hạo được lắm. Tuy ít tuổi hơn tao, nhưng bọn tao hợp tính nhau. Tao đã chuẩn bị nói với trong nhà, chờ sang năm hắn tốt nghiệp thì bọn tao kết hôn!"

Nghe vậy, mặt Nguyên Niệm Sơ đổi hẳn sắc, buột miệng nói thẳng: "Mày hiểu hắn không mà kết hôn với hắn. Hắn chỉ là một sinh viên hai mốt tuổi đầu, còn chưa tính là đàn ông, đến thành phố Vân học. Hai người mới quen nhau bao lâu? Yêu đương thì được, nhưng kết hôn á? Lên cơn hâm gì đấy?"

Kiều Vũ Phi có tính bênh vực người mình, nghe Nguyễn Niệm Sơ nói Giang Hạo như vậy, cô nàng sầm mặt: "Niệm Niệm, tao và Giang Hạo rất hạnh phúc!"

"Ấy là mày bị tình yêu cuồng nhiệt làm úng não! Có phải mày quên luôn cả họ của mình rồi không?"

Con người Giang Hạo, càng đào sâu thì những thứ cảm nhận được càng phức tạp. Chưa kể mục đích hắn tiếp cận Kiều Vũ Phi không đơn giản, mà sự dính dáng của hắn với Dan, gần như là chuyện chắc như đinh đóng cột. Người như vậy, bản thân còn không biết tương lai của mình thế nào, sao có thể cho người khác hạnh phúc?

Nguyễn Niệm Sơ nói xong, Kiều Vũ Phi liền trầm tư.

Bên tai, tiếng nhạc ầm ĩ. Nhưng ở đây hai cô lại giống như bị ngăn cách trong một không gian khác, chỉ còn sự lặng yên.

Hồi lâu, Nguyễn Niệm Sơ bình tĩnh lại ít nhiều. Bấy giờ, mới ý thức được lời lẽ của mình không phải, cô quay đầu sang phía khác, khép mắt nhéo hai đầu lông mày: "Tao xin lỗi!"

Kiều Vũ Phi lắc lắc rượu trong ly, cười bảo: "Không sao! Mày cũng chẳng phải người đầu tiên nói vậy!"

"...." Mắt Nguyễn Niệm Sơ lóe lên, nhưng cô vẫn lặng thinh.

Một lúc lâu, Kiều Vũ Phi uống hết rượu trong ly, rút khăn giấy lau miệng, bình thản: "Ai nghe nói tao muốn kết hôn với Giang Hạo cũng có phản ứng y như mày. Mọi người đều bảo, hắn ít tuổi, ham chơi, đầu óc còn non nớt, một kẻ chơi bời, điều kiện gia đình khác xa nhà tao. Bọn tao chả xứng với nhau tẹo nào!"

Nguyễn Niệm Sơ nhẹ nhàng vuốt ve má cô bạn: "Mọi người nói không sai đâu!"

"Nhưng thế thì sao nào?" Kiều Vũ Phi ngước mắt nhìn thẳng vào Nguyễn Niệm Sơ: "Tao thích Giang Hạo, chỉ thích mình hắn thôi, không liên quan tí nào đến thân phận, hoàn cảnh, tương lai, tiền đồ của hắn hết!"

Nguyễn Niệm Sơ bỗng xót xa, cô dịu giọng: "Rốt cuộc mày thích Giang Hạo ở điểm nào?"

Trong lòng Nguyễn Niệm Sơ, Kiều Vũ Phi là sự tồn tại rất khác với mình. Cô bạn chín chắn, thông minh, luôn lý trí trong chuyện tình cảm. Có thế nào Nguyễn Niệm Sơ cũng không ngờ tới, một Kiều Vũ Phi với vô số bạn trai cũ, mà người nọ còn ưu tú hơn người kia, sẽ giao trái tim cho thằng nhãi nghèo Giang Hạo.

"Tao cũng không biết." Câu trả lời của Kiều Vũ Phi rất văn vẻ: "Có lẽ, lý trí thì đã không phải tuổi trẻ, có lý do thì đã chẳng phải tình yêu."

Nhìn đôi mắt cố chấp chất chứa nét cười của bạn thân, Nguyễn Niệm Sơ không biết còn nói gì được nữa.

Giờ phút này, cuối cùng chính cô đã lĩnh hội được câu nói kia của Lệ Đằng: Suy nghĩ của con người, người bên cạnh không thể chi phối; tình cảm của con người, lý trí không thể kiểm soát.

Có một khoảnh khắc nào đó, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Nguyễn Niệm Sơ. Cô muốn bất chấp mọi thứ, xé toang lớp ngụy trang của Giang Hạo, cho bạn thân biết tất cả chân tướng, để cô bạn nhìn rõ bộ mặt thật của Giang Hạo, sớm dứt ra.

Song, cuối cùng cô vẫn không làm vậy, cô biết mình không thể.

Lệ Đằng và bọn thủ trưởng Dương đã mất biết bao công sức mới bố trí được ván này, hòng dẫn Dan ra khỏi hang, tuyệt đối không cho phép xảy ra chút xíu ngoài ý muốn nào. Phải diễn tiếp kịch, điều gì cũng chỉ có thể xem như không thấy.

"...." Nguyễn Niệm Sơ im lặng, cầm ly rượu trên bàn trút vào miệng.

Ngồi bên, Kiều Vũ Phi nhìn cô mỉm cười, ánh mắt hy vọng, thậm chí mang theo thoáng van nài: "Niệm Niệm, mày là bạn thân nhất của tao. Tao không bận tâm tới người khác. Nhưng tao mong mày có thể hiểu tao, chúc phúc cho tao."

Nguyễn Niệm Sơ bèn nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng nói: "Vũ Phi, chúc phúc cho mày!"

Những lời này vừa dứt, Lệ Đằng - người trước sau không lên tiếng ngồi bên, bỗng nắm lấy tay Nguyễn Niệm Sơ dưới gầm bàn. Bàn tay to rộng với những nốt chai, các khớp xương rõ ràng, nắm khít khao và mạnh mẽ.

Nguyễn Niệm Sơ ngoảnh đầu nhìn anh, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm kia.

Chẳng hay vì sao, giây phút này, rõ là anh chưa nói gì cả, nhưng cô đã biết anh hiểu hết sự kiên trì cùng giằng xé nơi đáy lòng cô.

Trước khi về, Nguyễn Niệm Sơ thấy Giang Hạo dán bên tai Kiều Vũ Phi nói chuyện với cử chỉ thân mật. Kiều Vũ Phi kiều dịu dàng, đầu mày khóe mắt đều tỏa sáng.

Đột nhiên cô cảm thấy, điều bất hạnh nhất trên thế gian này, không gì hơn chính là những người cho rằng mình rất hạnh phúc.

Nguyễn Niệm Sơ thu lại tầm mắt. Dường như đã thấy trước được kết cục nụ cười ngọt ngào trên môi Kiều Vũ Phi bị hiện thức tàn khốc đánh nát, biến thành bọt nước ảo ảnh.

Club chỉ cách ký túc xá quân đội hai con phố. Không xa, nên Lệ Đằng để xe trong bãi đỗ của club, choàng cánh tay ôm Nguyễn Niệm Sơ, đi bộ về nhà.

Đêm yên tĩnh lắm, nghe được cả tiếng gió nhè nhẹ.

Bóng hai người phản chiếu trên đường cái, bị ánh đèn kéo dài, hợp thành một ở mỗi khúc rẽ nào đó. Họ im lặng quá nửa đường.

Lúc đi ngang qua một cây ngân hạnh rất to, Nguyễn Niệm Sơ đứng lại không đi nữa, chỉ vào băng ghế dưới gốc cây, cô nói: "Hơi mệt, chúng mình qua đó ngồi nghỉ tí đi!"

Dứt lời, không đợi Lệ Đằng đáp lời, cô chạy qua trước, ngồi xuống.

Mắt cá chân hơi đau. Nguyễn Niệm Sơ mím môi, nhấc chân trái lên, cẩn thận xoa xoa.

"Sái chân hả em?" Lệ Đằng cau chặt hàng mày, vừa nói vừa ngồi xổm xuống, nắm cổ chân mảnh khảnh của cô. Anh rũ mắt, động tác nhẹ nhàng, xem kỹ.

"Không ạ!" Nguyễn Niệm Sơ lắc đầu, ngượng ngùng rụt chân về: "Chỉ là giày cao gót cọ vào chân tí thôi ạ!"

Tay Lệ Đằng tăng thêm lực, ngăn hành động của cô: "Để yên!" Cởi giày ra xem, mắt cá chân trắng nõn của cô đã trầy da, lờ mờ thấy được cả thịt.

Anh đặt chân cô lên đầu gối, lông mày càng xoắn chặt, giọng điệu không lành: "Trầy da cũng không hé răng, vậy vẫn nhịn được?"

"Đi giày cao gót bị cọ vào chân là rất bình thường!" Nguyễn Niệm Sơ buồn cười khi thấy anh chuyện bé xé ra to.

Lệ Đằng hời hợt hừ một tiếng: "Trầy chân mà vẫn còn mang?"

Nguyễn Niệm Sơ sán lại gần hơn để nhìn anh, đôi mắt to sáng ngời, tò mò hỏi: "Này, lần đầu tiên anh biết phụ nữ đi giày cao gót bị cọ vào chân ạ? Bạn gái trước của anh không đi giày cao gót à?"

Lệ Đằng vẫn ngồi xổm xoa chân cho Nguyễn Niệm Sơ, giọng điệu nhẹ tênh: "Không có ấn tượng!"

Cô đơn thuần chỉ là chuyện phiếm: "Chưa nghe anh nhắc đến những bạn gái cũ của anh bao giờ."

Lệ Đằng đáp: "Có gì đáng nhắc!"

Thực tế những năm qua, bên cạnh anh cũng bị không ít các em oanh oanh yến yến đeo bám. Bạn học nữ ở trường quân đội, nữ chiến sĩ, nữ bác sĩ quân y, còn cả đối tượng của bạn bè, người thân giới thiệu. Những cô gái ấy, muốn sắc có sắc, muốn khí chất có khí chất, nhưng anh chẳng để vào mắt.

Mẹ Lệ hay bảo, anh mà kén chọn thế này nữa, sau khi xuất ngũ cứ vào thẳng Thiếu Lâm Tự xuất gia làm nhà sư đi.

Nhưng chỉ có bản thân Lệ Đằng biết, sống 33 năm cuộc đời: 20 năm đi học, 2 năm trong đội Liệp Ưng, 4 năm nằm vùng ở Campuchia, 7 năm còn lại thì con mẹ nó, toàn dành để nhớ nhung một cô gái.

Đã biết cái gì là tốt nhất rồi thì tốt nữa cũng chỉ có thể xếp thứ hai. Không có được thứ mình muốn nhất, vậy thì những cái khác cũng chẳng thèm.

Nguyễn Niệm Sơ nhìn hàng mi dày và dài buông rủ của anh. Ngắm mãi, ngắm mãi, cô chợt cong khóe môi nghĩ về Kiều Vũ Phi: "Anh biết không, hồi trước em luôn cho rằng chỉ người có tình sử đơn giản mới dễ yêu sâu đậm, xem ra không phải vậy!"

Lệ Đằng ngước mắt nhìn cô: "Vẫn đang nghĩ tới chuyện của bạn em à?"

"Em không biết mình lừa gạt nó thế này, suy cho cùng là đúng hay sai." Nguyễn Niệm Sơ cúp mắt: "Em muốn cho nó biết sự thật, để nó dứt ra càng sớm càng tốt. Nhưng lại sợ phá hỏng kế hoạch của các anh, nên thôi!"

"Trên đời không có thiện ác tuyệt đối, cũng không có đúng sai tuyệt đối." Anh thấp giọng: "Chẳng qua xem em chọn thế nào."

Cô gật đầu: "Vế cần phải chọn càng quan trọng hơn!"

Lần này Lệ Đằng không đáp lời. Liếc mắt cả chân của Nguyễn Niệm Sơ, anh đưa lưng về phía cô, khom người: "Đi nào!"

".... Anh lại muốn cõng em ạ?"

"Chân em vậy đi thế nào?" Anh giải thích, cõng cô lên, trên tay còn xách theo chiếc giày cao gót của cô, đi dọc theo ven đường về nhà: "Về rồi bôi thuốc, dán cái băng cá nhân. Tắm rửa để ý, đừng để dính nước!"

Cô ngoan ngoãn nằm trên lưng anh, mỉm cười, vâng lời đáp: "Vâng!"

Lá bạch quả rải kín cả mặt đường, đèn chiếu xuống, phản chiếu ánh vàng rực rỡ. Nhìn lá cây dưới chân, Lệ Đằng dịu dàng khẽ gọi tên cô: "Nguyễn Niệm Sơ!"

"Dạ?"

"Đợi xong chuyện này, hai chúng mình kết hôn được không em?" Giọng điệu cà lơ phơ phất, kiểu sao cũng được.

"...." Mắt Nguyễn Niệm Sơ lấp lóe, cô đỏ mặt: "Sao đột ngột thế?"

Lệ Đằng: "Anh hỏi em đồng ý không?"

".... Có thể không đồng ý sao?" Nguyễn Niệm Sơ cạn lời. Lời cầu hôn này của anh đúng là chẳng có tí chân thành nào.

"Không đồng ý cũng phải đồng ý!" Lệ Đằng ngoảnh ra sau, liếc mắt một cái: "Đến mức này còn muốn nuốt lời, muộn rồi! Em còn nợ anh một ổ trẻ con chưa sinh đấy!"

Phụt. Nguyễn Niệm Sơ bật cười bởi thái độ ngang ngược của Lệ Đằng. Cô nheo mắt, véo cánh tay anh: "Xin hỏi thủ trưởng Lệ, anh đây là cầu hôn hay ép hôn hả? Chí ít cũng nói vài câu dễ nghe chứ!"

Lệ Đằng hỏi: "Em muốn nghe gì?"

Nguyễn Niệm Sơ ngẫm một chốc, lại dở tính trẻ con, thốt ra lời thoại trong phim: "Vậy anh nói yêu em vạn năm đi!"

Anh trầm lặng mấy giây, rồi nói: "Anh yêu em! Nếu đời này của Lệ Đằng anh đủ dài thì anh yêu em, Nguyễn Niệm Sơ, đến khi anh chết. Nếu kiếp này anh "vắn số", vậy kiếp sau của anh cũng bù cho em!"

Chung quy tình yêu kéo dài vạn năm có tồn tại hay không, chẳng thể nói rõ. Thứ Lệ Đằng không nắm chắc, sẽ không hứa hẹn. Thứ anh chắc chắn có thể cho cô, là cả đời này của anh!