Bản Năng Yêu Em (Bản Năng Yêu Thích)

Chương 30





Nghe thấy giọng nói lạnh lùng không mang theo chút ấm áp của Giang Khắc vang lên từ phía sau, trái tim Thời Vũ đập mạnh, lúc đó cô mới nhận ra mình đang ôm nhầm người.

Thời Vũ ngượng ngùng thu tay về, người kia cũng quay đầu lại, nhìn cô một cái, người này thực sự không phải Giang Khắc, chẳng qua là dáng người nhìn giống nhau mà thôi.

“Xin lỗi nhé, tôi nhận nhầm người.” Thời Vũ có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi.

Người kia vừa nói chuyện điện thoại xong, xoay người nhìn thấy Thời Vũ, cảm thấy cô có chút quen mắt, hình là là từng thấy cô trên TV thì phải. Anh ta vừa định lên tiếng nói chuyện, một bàn tay mảnh khảnh vươn tới, trực tiếp kéo cô gái nhỏ rời đi.

“Anh giận rồi à?”

“…”

“Cái người đẹp trai vừa rồi, chiều cao cũng ngang ngang anh, đến bóng lưng đều rất giống anh… Em sai rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không ôm nhầm người nữa!” Thời Vũ giơ hai tay lên bảo đảm.

Người đàn ông nhướng mi mắt lên nhìn cô một cái, ánh mắt càng ngày càng lạnh, biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như vậy, bước chân của anh bỗng nhiên tăng tốc.

Thời Vũ ở phía sau nhìn bóng lưng Giang Khắc, cảm thấy anh như vậy có chút đang yêu. Thời Vũ bước nhanh theo sau anh, nhưng vừa mới bước được hai bước, cô đã không đi nổi nữa.

” Anh, anh chờ em một chút.”

“…”

“Giang Khắc.”

“…”

Một ý nghĩ bỗng nảy ra trong đầu Thời Vũ, cô đứng im tại chỗ cảm thán, giọng nói còn mang theo ủy khuất: “Anh muốn đi thì đi đi, đau chết em rồi.”

Cô đứng im tại chỗ, cúi đầu nhìn xuống vết thương trên chân mình, không lên tiếng nữa. Cô gái nhỏ đứng bất động giữa cơn gió lạnh thật khiến người ta thương xót.

Quả nhiên, cô vừa nói xong, người đàn ông dừng bước, sải bước về phía cô, anh nhíu chặt lông mày: “Em chạy theo làm gì?”

“Ai bảo anh đi nhanh như vậy chứ.” Thời Vũ nhỏ giọng trách móc.

Thấy Giang Khắc bị cô lừa, Thời Vũ lại sợ anh cúi xuống kiểm tra vết thương cho cô, vậy thì lời nói dối của cô lộ tẩy rồi, cô lập tức níu lấy cánh tay Giang Khắc, hỏi anh: “Buổi trưa hôm nay chúng ta ăn cái gì vậy?”

“Em muốn ăn cái gì?”

“Lẩu.”

“Anh cho em nói lại một lần nữa.” Giang Khắc cầm chìa khóa xe, nhìn vết thương trên chân cô.

Thời Vũ không biết tại sao anh lại nói vậy, cô ngoan ngoãn hỏi lại lần nữa: “Buổi trưa hôm nay chúng ta ăn cái gì vậy?”

“Cháo tam thất.”

(*) Cháo tam thất là một món cháo Quảng Đông ở Trung Quốc, có nguồn gốc từ Vịnh Lychee, Quảng Châu, Quảng Đông. Nó được bán dạo bởi những chiếc thuyền tam bản du ngoạn trên sông Châu Giang. Bán cháo tam bản là một trong những nghề mưu sinh của những con thuyền này.

… Đm, đồ ăn thanh đạm như vậy sao mà ăn nổi chứ.

Buổi trưa Giang Khắc đưa Thời Vũ đến một nhà hàng Hongkong, tất cả các món anh gọi lên đều là thức ăn thanh đạm. Gương mặt Thời Vũ khổ sở, một chút cô cũng không muốn ăn, cô đã ăn như thế này bao nhiêu ngày rồi.

Còn tiếp tục ăn uống thanh đạm như vậy, cô sắp thành tiên luôn rồi.

“Sao em không ăn?” Giang Khắc biết rồi còn hỏi.

Thời Vũ nhàm chán dùng dao chọc chọc vào ổ bánh mì dứa*, mặt không đổi sắc nói: “Bởi vì em đã quá ngọt ngào rồi.”

(*) Bánh mì dứa là một loại bánh ngọt chủ yếu phổ biến ở Hồng Kông và cũng phổ biến ở các khu phố Tàu trên toàn thế giới. Mặc dù tên gọi là như vậy, theo truyền thống, nó không chứa dứa; đúng hơn, cái tên nói đến vẻ ngoài của topping đặc trưng.

Giang Khắc sớm đã quen với mấy lời nói vô nghĩa này của cô, ngón tay thon dài anh gõ xuống mặt bàn, anh bắt đầu thương lượng điều kiện với cô gái nhỏ.

“Em ăn hết cái này, anh đồg ý với em một chuyện.”

“Có thật không?” Đôi mắt Thời Vũ lấp lánh.

Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận từ Giang Khắc, Thời Vũ lập tức chủ động ăn hết sạch sẽ đồ ăn trước mặt. Sau khi ăn cơm xong, Thời Vũ và Giang Khắc cùng nhau trở về công ty.

Đã lâu rồi Thời Vũ không có đến công ty anh, lần này cô vừa xuất hiện, phần lớn nhân viên có chút khiếp sợ, một số người nhìn thấy Thời Vũ lần nữa xuất hiện trong phòng làm việc của giám đốc, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, suýt chút nữa vỗ tay hoan hô.

Chỉ có người trong cuộc là không biết, trên dưới nhân viên trong tập đoàn đặt cược với nhau về chuyện tình phức tạp của Giang Khắc. Lần này Thời Vũ quay trở lại, khiến vài người thua rất thảm.

Thời Vũ bước vào phòng làm việc, cô rút cái gối trên sofa, thản nhiên nói đùa: “Sao bọn họ lại nhìn chằm chằm vào hai chúng ta vậy, giống như đang xem hiện trường tân hôn vậy đó.”

Giang Khắc đang ngồi trước bàn làm việc, anh vừa muốn uống nước, ngón tay bất ngờ chạm vào thành cốc, co lại, nghe cô nói vậy vẻ mặt anh sững lại, giọng nói không chút cảm xúc: “Không biết.”

Thời Vũ cũng không để ý, cô vẫn đang suy nghĩ nên về lời hứa của Giang Khắc ở bữa cơm trưa nay, rốt cuộc cô nên đòi anh cái gì đây? Nghĩ tới nghĩ lui cô cũng không nghĩ ra được, Thời Vũ định cứ như vậy, khi nào nghĩ ra thì nói sau.

Cô ngáp một cái, hỏi anh: “Em nghỉ ngơi ở đây được không?”

“Ở bên trong có phòng nghỉ ngơi.” Giang Khắc lên tiếng.

Thời Vũ mệt rã rời, cô nằm ở trên giường, nắm lấy một góc chăn, mơ màng ngủ thiếp đi. Chờ đến khi cô tỉnh lại, đôi mắt vẫn lim dim buồn ngủ, cô ngồi ngây ngô ở trên giường mất mấy phút rồi mới tỉnh lại.

Lúc Thời Vũ từ trong phòng đi ra, cô mới phát hiện trời đã sập tối. Bầu trời tô lên một màu xanh lam, xen kẽ với cảnh đêm, hiện lên một vẻ đẹp thanh bình.

Giang Khắc không biết đã đi đâu, trong phòng làm việc không có ai, chỉ có màn hình máy tính vẫn còn sáng đèn. Thời Vũ đi đến bàn máy tính, chơi với đống đồ trang trí để trên bàn.

Đột nhiên, Thời Vũ phát hiện trên ban đặt một bản kế hoạch, cô cầm lên xem một chút, là kế hoạch phát triển phần mềm vào quý hai của Tấn Thăng, một trong số đó là ứng dụng mô phỏng tình yêu.

Thời Vũ nghiêm túc xem, ngay cả Giang Khắc đi tới cô cũng không phát hiện ra.

“Em đang xem cái gì vậy?” Giang Khắc hỏi cô.

Thời Vũ hoàn hồn, cô huơ huơ bản kế hoạch trong về phía Giang Khắc: “Em đang xem cái này, thấy anh để trên bàn nên xem một chút.”

Giang Khắc biết trong lời nói của cô gái nhỏ có ý tứ, anh giơ tay cởi cúc áo sơ mi, hỏi cô: “Sau đó thì sao?”

Thời Vũ đảo mắt trả lời anh: “Cái ứng dụng hẹn hò này là một trò chơi mô phỏng cuộc sống thực để hẹn hò trực tuyến. Em có một số ý tưởng khác, có thể thêm một chiếc vòng tay đôi để nhịp tim không? Nếu nhịp tim tăng cao, hoặc khi hai người tâm đầu ý hợp, chuông sẽ kêu lên, em có thể giúp anh soạn nhạc!”

Giang Khắc mất một hồi mới tiêu hóa được nội dung mà Thời Vũ vừa nói, sau đó anh lên tiếng bác bỏ: “Không được.”

“Nhịp tim cao có thể do nhiều yếu tố gây ra, hơn nữa chỉ dựa vào một con số mà em nhận định đây là cảm giác yêu thích, quá không chân thực.” Giang Khắc nói.

“Thích không xác định bằng cảm giác, vậy dựa vào cái gì để xác định chứ? Tim đập nhanh chứng tỏ đã thích rồi.” Lông mi Thời Vũ run run.

Giang Khắc ngẩn người, nhất thời không nói ra được câu nào. Đúng lúc trợ lý đến gọi anh đi họp, Giang Khắc cầm lấy áo khoác, xoay người đi ra ngoài.

Từ trước đến nay trong cuộc đời Giang Khắc, mỗi một bước đi, mỗi một quyết định của anh đều đã được tính toán kĩ lưỡng. Anh nghiêm khắc, tự kỷ luật, giỏi nắm bắt tỷ lệ thành công và thất bại bằng dữ liệu.

Nhưng lanh lại quên mất một điều, loại cảm xúc gọi là yêu này, không thể tính toán được, yêu là một loại bản năng của trực giác.

Sau khi Giang Khắc rời đi, Thời Vũ mở WeChat gửi một tin nhắn đến cho người chị em Nguyễn Sơ Kinh của mình phàn nàn vài câu: Có phải hay anh ấy đang xem thường tớ không? Cái gì mà thích bằng bản năng thì không chân thực, tức chết tớ mà.

【Anh ta dám xem thường nữ thần the one của chúng ta à, thật to gan? Đừng để ý tới anh ta nữa, thẳng nam chết tiệt.】

Mặc dù Nguyễn Sơ Kinh không nhìn thấy cô, nhưng Thời Vũ vẫn điên cuồng gật đầu, cô tiếp tục phàn nàn, Nguyễn Sơ Kinh lại gửi đến một tin nhắn mới: 【Bảo bối, không nói với cậu nữa, tớ đang ở ngoại ô, tín hiệu ở đây không tốt lắm, như vậy nha, bye bye.】

Nguyễn Sơ Kinh quả thật đang có chút chuyện.

Từ Chu Diễn gần đây đầu tư vào một quỹ mang lại hiệu quả cao, khả năng thu hồi vốn nhanh, cộng thêm lão gia tử nhà anh gần đây không nhắc đến chuyện kết hôn của anh nữa, vì vậy Từ đại thiếu gia kia đi đến đâu, gió xuân cũng thổi qua mặt, tinh thần anh trông rất sảng khoái.

Từ đại thiếu gia gần đây hơi ngứa tay nên tiện tay lái một chiếc xe thể thao ra ngoài. Lúc anh gọi điện thoại hẹn Nguyễn Sơ Kinh ra ngoài, cô do dự một chút.

Từ Chu Diễn nhận ra được Nguyễn Sơ Kinh đang do dự, anh lên tiếng: “Kinh Kinh, anh đã lái xe đến dưới lầu công ty em rồi, đừng để anh ỉu xìu trở về chứ.”

Nguyễn Sơ Kinh xì một tiếng, bị anh chọc cười, cô lên tiếng: “Được, mười phút thôi đấy nhé.”

Nguyễn Sơ Kinh luôn là một người khá cởi mở,cô với Từ Chu Diễn từ trước đến giờ vẫn là bạn bè, cho nên lúc xuống lầu gặp anh, cô cũng không tránh đồng nghiệp.

Nhưng cô lại không nghĩ tới, Từ Chu Diễn lái đến một chiếc xe thể thao nhìn rất táo bạo, chiếc xe màu xanh dương, bên ngoài nhìn vào vô cùng bắt mắt.

Nguyễn Sơ Kinh đang định kiếm cớ quay lại công ty rồi đi xuống sau. Từ Chu Diễn đã bước từ trên xe xuống, trên áo sơ mi của anh còn treo thêm một chiếc kính gọng vàng,giọng điệu như bắt được thỏ, đầy vẻ nghịch ngợm: “Kinh Kinh.”

Đồng nghiệp rối rít nhìn về phía Nguyễn Sơ Kinh, có người còn trêu chọc nói: “Kinh Kinh, giới thiệu một chút đi?”

“Tôi nói anh ấy là người giao hàng, cô tin không?” Nguyễn Sơ Kinh nói.

Đồng nghiệp “ra dẻ”* cười nói: “Cô lại nói dối theo tôi rồi.”

(*) Nguyên văn dịch ra là làm ra vẻ; ra vẻ; làm dáng, mình chuyển lại thành “ra dẻ”, mặt dù hết trend rồi:v

Xì, lái chiếc xe thể thao như thế này để đi giao hàng, lời này nói ra còn có người tin à.

Nguyễn Sơ Kinh cảm thấy có chút ngột ngạt, cô bị đồng nghiệp nói ra nói vào từ này đến giờ nên cô quyết định tránh về sau, không cẩn thận lại đạp hụt cầu thang, cô thấy mình sắp ngã đến nơi rồi, bỗng một đôi bàn tay to lớn vững vàng đỡ lấy eo cô.

Nguyễn Sơ Kinh ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt đào hoa, đôi mắt dài hẹp, đuôi mắt cong lên, lộ ra một chút mê hoặc, trái tim cô không khống chế được mà co rút lại.

Nguyễn Sơ Kinh tỉnh táo trở lại, không chút lưu tình giữ khoảng cách với anh, sự nhiệt tình trên mặt cô cũng lắng xuống, cô lại nói: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là anh của một người bạn của tôi.”

Đây là cách giới thiệu an toàn nhất, anh của một người bạn, thật ra thì cũng đúng là như vậy.

Từ Chu Diễn nhướng mày, một tay đút túi quần: “Chào mọi người.”

Khi đồng nghiệp của cô đi, Nguyễn Sơ Kinh mới trợn tròn mắt quan sát chiếc xe của anh, trung tâm phía trước là động cơ V8, một chiếc xe thể thao Ferrari duGT mui cứng gấp cùng với mâm chuyển tốc, giọng nói của cô tràn đầy vẻ ngạc nhiên: “Classic Ferrari California?”

Giọng nói Từ Chu Diễn có chút kinh ngạc: “Em hiểu về xe sao?”

Nguyễn Sơ Kinh dùng ngón tay so sách: “Một chút xíu thôi.”

“Em có thể lái nó không?” Nguyễn Sơ Kinh hỏi, nhìn thấy một chiếc xe thể thao như vậy, một niềm phấn khích khó hiểu dâng trào trong máu cô, không thể kìm lại được.

Từ Chu Diễn sờ cằm, ném chìa quá qua cho cô: “Có thể, nhưng em phải nghe lời anh.”

Trên đường cao tốc, gió thổi nhanh, Nguyễn Sơ Kinh nâng mui xe lên, tay cầm vô lăng lái xe, không thể miêu tả được trong lòng cô đang sảng khoái như thế nào. Mặc dù Từ Chu Diễn đã hạn chế tốc độ nhưng Nguyễn Sơ Kinh vẫn cảm thấy rất vui vẻ, những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong tuần cũng theo đó mà biến mất.

Từ Chu Diễn nheo mắt nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế lái, khóe môi nhếch lên, môi đỏ mày đen, đôi mắt yêu mị ban đầu của đã bị khí khái anh hùng giữa hai chân mày trung hòa lại, bình thường đã đặc biệt giờ lại đặc biệt hơn.

Anh cảm thấy người phụ nữ tên Nguyễn Sơ Kinh thật thần kỳ, thoạt nhìn thì đó là một chiếc hộp vuông vức và đẹp đẽ, là một chiếc hộp đẹp đẽ được đặt trong viện bảo tàng, nhưng càng đến gần anh mới phát hiện.

Cô giống như chiếc hộp Pandora, tùy tiện chuyển một mặt, cô sẽ tiết lộ những điều khác biệt, khiến mọi người bất ngờ.

(*) Hộp Pandora trông như thế này nhé.

Image converted using ifftoany

Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng Từ Chu Diễn, anh có làm thế nào cũng không khống chế được. Từ Chu Diễn mỉm cười, lấy từ trong bao thuốc lá bỏ vào miệng, anh thầm mắng mình một câu.

Từ Chu Diễn đưa Nguyễn Sơ Kinh đến một trang trại nhỏ ở ngoại ô Bắc Kinh. Anh đặt vài thứ ở đây, tâm trạng của anh từ nãy đến giờ vẫn trong trạng thái áp lực, mâu thuẫn.

Nguyễn Sơ Kinh hình như cũng phát hiện ra điều này, nhưng cô lại làm như không biết, cô cũng không làm gì. Ngược lại, lúc dùng thìa ăn canh đậu hũ, canh nóng làm bỏng lưỡi cô, dáng vẻ muốn khóc mà khóc không được của cô đã thành công chọc cười Từ Chu Diễn.

Cảm xúc từ này đến giờ đang đấu tranh trong đầu Từ Chu Diễn cuối cùng cũng tan biến, trong lòng anh thầm mắng một câu con mẹ nó.

Lúc trở về, Nguyễn Sơ Kinh lại muốn lái, Từ Chu Diễn liền đưa chìa khóa cho cô. Ai biết nửa đường xe bị hỏng, sau khi xuống xe Nguyễn Sơ Kinh lập tức gọi cho công ty kéo xe đến, nhưng ở nơi hoang vu này, tín hiệu lúc tốt lúc yếu, không thể gọi điện thoại.

Nguyễn Sơ Kinh từ bỏ, cô mở nắp xe lên, hỏi anh: “Anh có dụng cụ ở đây không? Hoặc cờ lê tua vít gì đó.”

“Em biết sửa xe?”

“Biết một chút, thử xem thế nào.” Nguyễn Sơ Kinh trả lời.

Dù sao lúc xe cô có vấn đề, nếu công ty bảo dưỡng có việc không thể đến được, Nguyễn Sơ Kinh thường sẽ tự mình làm.

Từ trước đến nay cô luôn tự lập, cũng không có thói quen làm phiền người khác, cô chưa bao giờ nghĩ rằng bên cạnh cô còn có một Từ Chu Diễn.

Nguyễn Sơ Kinh chăm chú nhìn động cơ, một bóng người phủ xuống che khuất cô, cô còn cho là Từ Chu Diễn đưa cờ lê nên đưa tay nắm lấy.

Không ngờ, cô lại bắt được một đôi bàn tay mảnh khảnh khô ráp, ngón tay cái của Nguyễn Sơ Kinh co lại, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay Từ Chu Diễn, một luồng điện vô hình xẹt qua hai người.

Nguyễn Sơ Kinh bỗng nhiên ngẩng đầu, Từ Chu Diễn thuận thế đi tới, hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai, có một chút nhột. Giọng nói của anh có chút nặng nề: “Em coi ông đây chết rồi sao?”



Thời Vũ cùng Giang Khắc một trước một sau về đến nhà. Sau khi tắm xong, Thời Vũ lau tóc, co vẫn không đồng ý với thuyết khoa học không chân thực về tình yêu kia của Giang Khắc.

Đột nhiên, Thời Vũ nghĩ ra một cách, cô đặt mua hai máy đo nhịp tim trên app từ một cửa hàng cùng thành phố. Hai mươi phút sau, Thời Vũ cầm máy đo nhịp tim xuất hiện trước phòng làm việc của Giang Khắc.

“Anh, cái lý thuyết hôm nay anh nói, em không phục.” Thời Vũ nói.

Giang Khắc chậm rãi vặn nắp bút trong tay, anh nói: “Vậy em muốn làm gì?”

“Chúng ta chơi một trò chơi đi, anh thua thì chứng tỏ em nói đúng, còn nếu anh thắng, em cũng không nói tới hạng mục này nữa.” Thời Vũ nghiêng đầu cười một chút.

“Được.” Giang Khắc trả lời.

Quy tắc của trò chơi này rất đơn giản, mỗi người bọn họ đeo một cái máy đo huyết nhịp tim, yên lặng ngồi đối diện nhau, cũng có thể dùng lời nói để quấy nhiễu đối phương, nhưng là không thể được làm bất kỳ hành động nào, trong vòng một phút, dùng hết mọi cách để làm cho nhịp tim của đối phương tăng lên, sau khi trò chơi kết thúc, tần số nhịp tim của ai thấp hơn thì thắng.

Hai người cùng nhau ngồi trên sofa, cả hai đều đeo máy đo nhịp tim. Thời Vũ mở to mắt nhìn Giang Khắc, khoảnh khắc hai người nhìn nhau, cô đã bị đôi mắt đen láy kia của anh hấp dẫn, không khống chế được mà sa vào.

Thời Vũ nắm lấy góc áo của anh, cô vừa ngẩng đầu nhìn lên, cô nhìn thấy nhìn thấy quai hàm gọn gàng của người đàn ông cùng yết hầu ở cổ anh đang từ từ cuộn lại, thầm lặng quyến rũ cô.

Cô còn chưa hôn qua nơi đó, không biết cắn lên sẽ có cảm giác gì.

Chờ đến lúc Thời Vũ phản ứng lại, một phút đã trôi qua. Mặt cô nóng bừng, máy đó nhịp tim lóe lên con số màu đỏ, Thời Vũ nhanh chóng lấy ra nhìn, hơn 100, tim cô như muốn nhảy ra ngoài.

Cô nhìn về phía Giang Khắc, nhịp tim của anh vẫn trong phạm vi bình thường.

Thời Vũ ngã xuống sofa, cô che mặt mình lại, buồn bã nói: “Được rồi, hiện tại quan điểm của anh rất đúng, yêu thích đúng là cần phải kết hợp nhiều yếu tố mới xác định được.”

“Ừ, anh đi rửa tay đây.”

Giang Khắc cầm lấy máy đo nhịp tim, đi vào nhà vệ sinh, anh đến nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném máy đo nhịp tim vào trong thùng rác. Điều mà Thời Vũ không biết là, mới vừa nãy Giang Khắc lặng lẽ chỉnh lại máy đo nhịp tim.

Lúc chơi trò chơi, anh không thể chống đỡ được đôi mắt to tròn đen láy lại có chút ươn ướt của cô. Cô gái nhỏ đang xõa mái tóc đang nửa ướt nửa khô trước mặt anh, môi đỏ răng trắng, vừa thuần khiết vừa “mơ ước”*.

(*) Vì sao mình để chữ “mơ ước” vào trong ngoặc, ai có đọc bộ “Khó dỗ dành” thì trong truyện Tang Diên có nói một câu “Không ngờ em lại là người như vậy, mơ ước tôi”, hai chữ mơ ước này đồng nghĩa với nhau nhé.

Thật ra thì tim anh đập còn nhanh hơn cô.

Hơn nữa cô còn nhìn chằm chằm vào anh.