Bàn Long

Chương 189: Khám nhà



Hai năm sau mới kế nhiệm thành chủ? Hai năm, sẽ còn bao nhiêu sự tình phát sinh? Cơ Ân làm sao có thể chịu đựng nổi sự hiện diện của Uy Đức phu nhân trong suốt hai năm dài?
"Ta tin tưởng ta có đủ năng lực." Cơ Ân kiên quyết đáp.
Uy Đức phu nhân nghiêm sắc mặt: "Cơ Ân, hãy bĩnh tĩnh lại. Ngươi bây giờ chỉ là một hài tử. Xính Nhĩ quận thành thành chủ phải cai quản mấy trăm vạn dân chúng của đế quốc. Trách nhiệm này ngươi chưa gánh vác được."
Lúc này, Chiêm Ni ở bên cạnh Cơ Ân lên tiếng: "Đại nương, pháp luật của đế quốc cũng không hề nói là phải thành niên mới được kế thừa vị trí thành chủ."
Uy Đức phu nhân nhìn về phía Chiêm Ni.
Chiêm Ni nhìn Uy Đức phu nhân không một chút khuất phục. Hai nữ nhân không đồng niên kỷ mắt đối mắt.
"Đúng." Uy Đức phu nhân cưòi nói: "Pháp luật của vương quốc không có văn bản quy định phải thành niên mới được tiếp nhận vị trí thành chủ. Bất quá ..."
Uy Đức phu nhân có chút đau thương nói tiếp: "Sau khi phụ thân các người qua đời, tông tộc biết được tin tức này vốn là để cho đại ca các ngươi kế thừa thành chủ. Nhưng mà, hài tử đáng thương của ta ..."
"Khi biết được Cơ Ân mới mười bốn tuổi, tông tộc hạ lệnh: Do Xích Nhĩ quận thành là một trong những quận thành trọng yếu phía tây bắc, hơn nữa lại giáp Ba Tư Nhĩ tỉnh thành. Việc quản lý Xích Nhĩ quận thành là phi thường trọng yếu. Nên tông tộc có lệnh, Cơ Ân phải thành niên mới có thể tiếp nhận vị trí thành chủ."
"Tông tộc?"
Cơ Ân và Chiêm Ni đều ngẩn ra.
Nghe ra đây là mệnh lệnh của tông tộc, Chiêm Ni, Cơ Ân tỉ đệ cũng có chút hoang mang. Là thành viên của Cổ Khắc Tư gia tộc, Chiêm Ni, Cơ Ân hiểu rõ hàm nghĩa của tông tộc.
"Đại nương, tông tộc quả thực hạ lệnh như vậy sao?" Chiêm Ni nhìn Uy Đức phu nhân chằm chằm.
Uy Đức phu nhân nhướng mày nhìn Chiêm Ni: "Chiêm Ni, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta có thể giả truyền tông tộc mệnh lệnh ư? Được rồi ... trước khi Cơ Ân đảm nhận vị trí thành chủ, mọi việc trong quận thành tạm thời do ta chủ trì."
"Ta là thành chủ tương lai. Ta có quyền chỉ định ai là thành chủ tạm thời." Cơ Ân bất mãn to tiếng.
Uy Đức phu nhân mục quang lãnh liệt nhìn Cơ Ân.
Lâm Lôi vẫn trầm mặc bên cạnh rốt cuộc cũng lên tiếng: "Uy Đức phu nhân, tông tộc hẳn là không hạ lệnh cho người đảm đương vị trí thành chủ tạm thời phải không?"
Uy Đức phu nhân đình đốn.
Dù gan có lớn mấy, bà ta cũng không dám giả mạo tông tộc mệnh lệnh.
Chiêm Ni và Cơ Ân đều thuộc Cổ Khắc Tư gia tộc. Mà Cổ Khắc Tư gia tộc chính là một trong những tông tộc lớn cường thịnh nhất tại Áo Bố Lai Ân đế quốc.
Tây bắc hành tỉnh, một trong thất đại hành tỉnh của Áo Bố Lai Ân đế quốc là do Cổ Khắc Tư gia tộc cai quản.
Phụ thân Uy Đức Cổ Khắc Tư của Chiêm Ni và Cơ Ân chỉ là một con em trong gia tộc Cổ Khắc Tư. Nếu không vì gia tộc Cổ Khắc Tư, Uy Đức Cổ Khắc Tư - một tiểu nhân vật - làm sao có thể được đảm nhiệm được vị trí thành chủ của Xích Nhĩ quận thành?
Giờ Uy Đức đã chết.
Xem ra người trong Cổ Khắc Tư gia tộc đương nhiên là muốn Xích Nhĩ thành do một thành viên trong gia tộc đảm đương như trước.
Uy Đức phu nhân mặc dù sau khi kết hôn được mang tên Uy Đức nhưng dù sao cũng không phải là Cổ Khắc Tư gia tộc huyết mạch. Cổ Khắc Tư gia tộc không đời nào lại để cho Uy Đức phu nhân tạm thời ngồi lên cái ghế thành chủ.
"Hừ, nếu không phải do tông tộc các lão cổ đổng này ..." Uy Đức phu nhân thầm hận.
Bà ta tuy lợi hại, nhưng cũng không thể nào so sánh được với Cổ Khắc Tư tông tộc. Chỉ cần một vài lời nói của họ, sợ rằng vị phu nhân cao quý của ngày hôm nay sẽ trở thành ăn mày ngay ngày hôm sau.
"Ta chưa trưởng thành, nhưng tỉ tỉ của ta đã trưởng thành. Ta sẽ phái người đến Ba Tư Nhĩ tỉnh thành thông báo với tông tộc trưởng bối của chúng ta. Thành chủ đương đại sẽ là tỉ tỉ của ta chứ không phải bà!"
Cơ Ân ngang nhiên nói.
Mâu thuẫn giữa Chiêm Ni, Cơ Ân tỉ đệ với Uy Đức phu nhân căn bản không thể nào che giấu nổi.
Chỉ cần mấy câu qua lại, đã hoàn toàn bộc lộ tại yến hội. Dù sao Chiêm Ni, Cơ Ân mẫu thân cũng là bị Uy Đức phu nhân ép hại chết. Chiêm Ni, Cơ Ân cũng bị ám sát trên đường đi.
"Hảo, hảo. Nếu có bản lãnh, ngươi cứ việc báo cho tông tộc. Ta thực sự muốn xem xem, tông tộc có dám giao trách nhiệm đại lý thành chủ cho một nữ hài mười tám tuổi hay không." Uy Đức phu nhân ngẩng cao đầu, ngạo nghễ huênh hoang.
Cơ Ân trên mặt cũng trần đầy cứng cỏi.
Tuổi 14 của thiếu niên chính là khoảng thời gian nổi loạn. Uy Đức phu nhân càng cao ngạo, Cơ Ân hắn càng muốn phản kháng
Sau khi yến hội kết thúc.
Đám người Lâm Lôi, Chiêm Ni, Cơ Ân, Lan Bá Đặc cùng ở chung một chỗ. Lâm Lôi sau khi hỏi kỹ mới biết Cổ Khắc Tư gia tộc của Chiêm Ni, Cơ Ân cường đại như thế nào.
Phụ thân bọn họ - Uy Đức Cổ Khắc Tư - cũng chỉ là một con em không quan trọng mà thôi.
Đích hệ tông tộc chân chính, quuyền lực khiến cho người ta phải sợ hãi. Toàn bộ tây bắc hành tỉnh hoàn toàn do Cổ Khắc Tư gia tộc nắm giữ. Hơn nữa lại theo thể chế cha truyền con nối. Cổ Khắc Tư gia tộc nắm trong tay quyền lực của tây bắc hành tỉnh đã được cả ngàn năm.
"Áo Bố Lai Ân hoàng tộc quả nhiên tự tin, dám để cho một gia tộc quản lý một hành tỉnh trong suốt hơn một ngàn năm." Lâm Lôi thở dài trong lòng.
Phạm vi một hành tỉnh còn có vẻ lớn hơn cả Phân Lai vương quốc.
Để một gia tộc quản lý một hành tỉnh trong thời gian dài như vậy sẽ dễ dàng khiến cho gia tộc này có thể phát triển thực lực kinh người, cũng dễ dàng sinh ra nhân tố tạo phản.
Có điều Áo Bố Lai Ân hoàng tộc cũng rất tự tin.
Bởi vị họ có 'Vũ Thần" tồn tại, có Vũ Thần môn đại cường giả. Hơn nữa hai đại hành tỉnh trung ương của Áo Bố Lai Ân đế quốc đều do hoàng tộc chưởng khống.
"Có Vũ Thần, không một gia tộc nào dám tạo phản. Chưa cần nói đến Vũ Thần, đệ tử của Vũ Thần môn trong mấy ngàn năm qua chính là một lực lượng khủng bố.
Lâm Lôi minh bạch.
Trước mặt tuyệt thế cường giả, quân đội chỉ là trò cười. Quân đội chỉ có thể uy nhiếp thế tục nhân. Nhưng Thánh vực cường giả mới quyết định quốc gia vận mệnh.
"Cổ Khắc Tư gia tộc chưởng quản tây bắc hành tỉnh hơn nghìn năm, thực lực sợ rằng rất kinh khủng." Lâm Lôi thầm nghĩ.
"Hừ, nữ nhân độc ác kia. Ta không tin rằng tông tộc lại ủng hộ bà ta." Cơ Ân tức giận nói.
Lan Bá Đặc vừa cười vừa đáp. "Thiếu gia, người yên tâm. Nếu tông tộc ủng hộ bà ta, hôm nay bà ta chắc chắn sẽ sử xự hoàn toàn khác."
Đích xác là như vậy.
Lúc này Uy Đức phu nhân thực sự đang rất tức giận: "Hai tỉ đệ quê mùa kia thực là cuồng ngạo. Đáng ra ... ta phải sớm sai người giết bọn họ từ sớm. Nếu vậy thì đã không phiền toái như bây giờ."
Lúc đầu Uy Đức phu nhân cho rằng nhi tử của mình sẽ trở thành thành chủ.
Không ngờ rằng hắn lại chết sớm như vậy.
"Gã Hoắc Nhĩ Mặc ngu xuẩn kia ba trăm năm qua đã sống như súc sinh." Uy Đức phu nhân mắt sáng lên. "Hơn ba trăm năm qua Hoắc Nhĩ Mặc chắc cũng tích luỹ được không ít của cải."
... Đêm khuy. Xĩch Nhĩ quận thành yên lặng như tờ.
Hoắc Nhĩ Mặc phủ đệ tại trung tâm Xích Nhĩ thành, phủ đệ chiếm diện tích cực lớn, thị nữ xinh đẹp cực kỳ nhiều. Hoắc Nhĩ Mặc chính là một kẻ rất thích nữ sắc.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa dày đặc vang lên.
Hai gã hộ vệ bên ngoài phủ đệ đại môn nhìn ra ngoài sắc mặt nhất thời trắng bệch. Lúc này một lượng lớn thành vệ môn mang khải giáp đang tập trung trước đại môn.
"Mở của." Một vị kỵ sĩ dáng cao ngạo mặc bạch khải chiến giáp lớn tiếng quát.
Mà Uy Đức phu nhân cùng với hai ca ca của nàng cũng cưỡi tuấn mã đứng ở một bên, đàm tiếu quan sát màn kịch này. Hoắc Nhĩ Mặc một tộc cũng không có nhiều cao thủ. Hoắc Nhĩ Mặc chết đi, gia tộc này căn bản là một miếng thịt béo nằm trên thớt.
Đại môn chậm rãi mở ra.
"Các vị đại nhân, không biết đêm khuya thế này còn đến chỗ chúng ta làm gì?" Một gã trung niên nhân quần áo lôi thôi chạy lại hỏi. Gã trông như là vừa mới từ trên giường bước xuống.
"Bá tước phu nhân." Nhìn thấy Uy Đức phu nhân trong lòng gã đột nhiên run lên.
Uy Đức phu nhân lạnh lùng quát: "Theo điều tra, Hoắc Nhĩ Mặc bị tình nghi ám sát người thừa kế thành chủ Cơ Ân. Bây giờ tống giam toàn bộ người của Hoắc Nhĩ Mặc gia tộc. Tất cả tài sản của gia tộc bị tịch thu."
Nghe thấy vậy gã trung niên hai chân mềm nhũn, không khỏi quỳ xuống. Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Không, Bá tước phu nhân." Gã trung niên vội vàng gào lên. "Gia gia của ta chính là được hai vị ca ca của người mời ..."
"Vu oan cho quý tộc, tội nặng nhất. Giết." Uy Đức phu nhân sắc mặt phát lạnh.
Trường thương trong tay kỵ sĩ cầm đầu đột nhiên chuyển động, giống như một đại mãng xà xuất động. Chỉ nghe thấy tiếng 'Vù, vù' xuyên phá không khí, trường thương đã xuyên thủng yết hầu gã trung niên.
Uy Đức phu nhân đại ca tựa như mãnh hổ hô lớn: "Nhanh lên một chút."
Đám thành vệ môn lập tức như lang như hổ hướng phủ đệ vọt tới. Thành vệ quân này thích nhất là khám nhà và tịch thu tài sản của người khác, vì khi làm chuyện này, bọn chúng có thể bí mật trộm đi một vài đồ vật.
Đương nhiên ... Bọn chúng cũng không dám lấy quá nhiều thứ. Dù sao xung quanh vẫn còn nhiều người khác.
"Các ngươi làm gì vậy, làm gì vậy!"
Đám nữ nhân, nam nhân y phục xộc xệch chạy ra, lớn tiếng hô. Một số hộ vệ của phủ đệ cũng cầm lấy vũ khí. Bất quá đám hộ vệ này căn bản không dám động thủ.
Bởi vì họ nhìn thấy rõ, trước mặt chính là thành vệ quân.
Tư nhân phủ đệ hộ vệ làm sao dám đấu với thành vệ quân?
"Hoắc Nhĩ Mặc bị nghi ngờ ám sát Cơ Ân thiếu gia. Bắt tất cả người của Hoắc Nhĩ Mặc gia tộc. Ai phản kháng, giết chết không tha." Kỵ sĩ cầm đầu lạnh lùng nói. Tất cả người của Hoắc Nhĩ Mặc gia tộc nghe thấy đều choáng váng.
Trước mặt những thành vệ quân hung hãn, những người này đều vô lực chống cự, tất cả đều bị bắt.
Nhưng cũng có không ít người không muốn thúc thủ chịu trói, lập tức phi tốc đào khoái. Đám người này đều bị thành vệ quân truy giết hoàn toàn.
"Uy Đức biểu tử kia." Một hoa bạch phát lão đầu hét to. "Chính ngươi mời gia gia ta xuất mã. Giờ gia gia chết rồi, ngươi lại khám nhà tịch thu gia sản. Thực sự là ác độc."
Hoa bạch phát lão đầu từ trong mật thất đi ra, trong ngực áo chứa ba khối ma tinh tạp.
Hoắc Nhĩ Mặc sống hơn ba trăm năm. Đông đảo nhi tử của y chỉ còn hai người còn sống. Những nhi tử còn lại đã chết đi. Hai nhi tử còn lại cũng ít tuổi. Mà nhi tôn tử ... người già nhất đã hơn hai trăm tuổi, người trẻ nhất mới chỉ có hơn ba mươi tuổi.
"Đứng lại." Đột nhiên một thành vệ quân nhìn hoa bạch phát lão đầu.
Lão đầu phất tay, tung ra một bả phấn.
"Á." Gã thành vệ quân sắc mặt trong nháy mắt biến thành tím sậm, không ngừng xoa yết hầu, phát ra thanh âm thống khổ, lảo đảo ngã xuống đất chết tươi.
Lão nhân này cười lạnh một tiếng, phi thường linh hoạt chạy dọc theo con đường nhỏ.
"Đứng lại." Một tiếng hét lớn từ phương xa truyền đến.
Lãu dầu căn bản không để ý tới, ngược lại còn tăng tốc.
"Vèo." Nhất đạo tiễn tốc độ kinh người phá không mang theo tiếng gió rít trực tiếp cắm vào sau lưng lão đầu.
Anh tuấn kim phát kỵ sĩ, người vừa hạ thụ phóng cung tiến, cười lạnh một tiếng: "Muốn đào thoát ư, thực sự là nằm mơ. Các ngươi tìm xem trên người hắn có ma tinh tạp nào không!"
"Vâng, thưa đại nhân."
... Thành vệ quân không chỉ tràn ngập bên trong phủ đệ mà bên ngoài phủ đệ cũng có mấy vòng thành vệ quân vây quanh. Hoắc Nhĩ Mặc tộc nhân không có một người nào có thể đào tẩu được. Mặc dù trong gia tộc còn có vài người sử dụng được một chút độc dược nhưng năng lực so với Hoắc Nhĩ Mặc còn kém quá xa.
Trong phòng nội của Hoắc Nhĩ Mặc gia tộc.
Uy Đức phu nhân cùng hai vị ca ca của nàng đang nhìn đống trân bảo cùng một ít ma tinh hạp trước mặt.
"Lão súc sinh này khả năng tích luỹ thực là mạnh." Uy Đức phu nhân đại ca mắt sáng ngời nói.
Uy Đức phu nhân điềm đạm cười: "Các ngươi hai đồ tham lam chỉ biết cái lợi trước mắt. Nếu được chấp chưởng đại quyền của quận thành, sau này tiền tài sẽ cuồn cuộn đi về không dứt."
Thời khắc này trên không trung trong đêm của Hoắc Nhĩ Mặc phủ đệ.
Lâm Lôi sau lưng có hai cánh, đang lăng không phi hành trên không trung quan sát cảnh khám xét hỗn loạn ở dưới.
"Uy Đức phu nhân thực sự là độc ác. Hoắc Nhĩ Mặc kia cũng thực là xui xẻo." Trên không trung ban đêm, Lâm Lôi khẽ cười nhìn một màn ở bên dưới.