Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 732: Được ăn cả ngã về không



Trong công viên Sâm Lâm ở tỉnh thành cách nội thành hai mươi km, xem như là một nơi du lịch nổi tiếng, lượng khách lui tới mỗi ngày đều rất nhiều, cũng xem như là một khu phong cảnh năm sao cao cấp.

Đương nhiên đây là chuyện của ban ngày, ban đêm là không có ai.

Công viên Sâm Lâm chiếm diện tích vô cùng lớn, thậm chí là có rất nhiều người đến đây không phải là để ngắm cảnh, chỉ là vì để leo núi, cảm nhận sự thần bí của thiên nhiên.

Mặt trăng tối nay vô cùng tròn, làm cho mỗi cây đại thụ như được phủ thêm một màu vàng.

Giữa sườn núi trong công viên Sâm Lâm, ở đây có rất nhiều cửa hàng cung cấp dịch vụ cho khách nghỉ chân.

Ở vị trí chính giữa có một ngọn tháp nhỏ cao chừng mười mấy mét, mọi người đều gọi nó là tháp Sâm Lâm, ý của nói là lúc bạn nhìn thấy tháp Sâm Lâm thì nó đại biểu bạn sắp đến giữa sườn núi, cũng coi như là một mục tiêu thành công.

Mà lúc này trên đỉnh của tháp Sâm Lâm có một người bị kẹt ở đó, chính là Đồng Ý Yên.

Dưới ánh trăng, sắc mặt của cô trắng bệch, miệng không bị chặn lại nhưng mà căn bản không có sức để phát ra âm thanh.

Ở phía dưới tháp Sâm Lâm có một người thanh niên đang đứng thẳng, đó chính là Tôn Vô Cực.

Ban đầu anh ta có hơi uể oải, đột nhiên lại đứng thẳng người rồi cười nói.

“Haha, quả thật là anh bảo vệ vợ mình hết mình đó, rất tuân thủ lời hứa.”

Vừa mới nói xong, ở bậc thang phía trước, Sở Vĩnh Du đang sải bước đi tới.

Nhìn vợ mình đang bị trói treo lên ở trên tháp, lửa giận của anh không có cách nào kiềm chế.

“Thả vợ tôi ra, Khổng Lưu không đến đây, nếu như cậu là một người đàn ông vậy thì đừng có dùng thủ đoạn thấp hèn như thế này.”

Nụ cười của Tôn Vô Cực càng sâu hơn nữa, lắc lắc ngón tay.

“Làm vậy khó lắm, ai mà biết được có phải là Khổng Lưu đang mai phục ở gần đây không, một khi tôi thả vợ của anh ra, ông ta liền lao ra, chẳng phải là tôi sẽ phải chết à?”

Nói đến đây, Tôn Vô Cực chỉ vào Sở Vĩnh Du.

“Anh tự sát đi, tôi đồng ý với anh, anh chết rồi thì tôi sẽ thả vợ của anh ra.”

Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt của Sở Vĩnh Du phun trào, giọng nói lạnh đến cực hạn.

“Anh cho rằng tôi là một đứa con nít ba tuổi hả?”

Nếu như tự sát, thật sự có thể đổi được sự bình an cho vợ mình, đương nhiên anh sẽ không do dự mà thực hiện, nhưng mà loại người như Tôn Vô Cực đây ngay cả bắt cóc cũng có thể sử dụng, đủ để thấy được tuyệt đối không phải là một người đáng tin. Một khi tự sát, chắc chắn là Đồng Ý Yên cũng sẽ chết không thể nghi ngờ.

“Ừ, cũng đúng nhỉ, chắc chắn là anh sẽ không tin. Tôi thật là, xem thường IQ của anh quá, vậy thì đến đây mà chịu chết đi.”

Sắc mặt của Tôn Vô Cực vô cùng không bình thường.

Chủ nhân nhẫn Vũ Lam à, rốt cuộc thì Tôn Vô Cực tôi cũng đã có thể lưu danh muôn đời rồi.

Anh ta đã nhận ra cảnh giới của Sở Vĩnh Du giết chết anh chắc chắn không cần phải tốn sức, người nắm giữ nhẫn Vũ Lam đến bây giờ vẫn còn chưa xuất hiện, chờ đến lúc anh trưởng thành, đây tuyệt đối là một chuyện rất đáng sợ.

Đến lúc đó, đừng nói là một mình anh, cho dù dốc hết toàn bộ lực lượng gia tộc Tôn thị chỉ sợ là cũng chỉ vô ích mà thôi.

Đang muốn ra tay, Tôn Vô Cực đột nhiên lại nhíu mày, bởi vì tay phải của Sở Vĩnh Du nắm chặt lại rồi chậm rãi giơ lên, ngón trỏ không ngừng rung động, dường như là muốn duỗi ra.

Động tác đơn giản lại bình thường như thế này, người bình thường cũng có thể làm được. Nhưng mà đối với Sở Vĩnh Du của lúc này, có vẻ khó như lên trời.

Vận tốc không khí lưu động, Tôn Vô Cực lại nở nụ cười.

“Ồ, anh cũng biết người biết ta quá nhỉ, biết không phải là đối thủ của tôi, cho nên vừa đến liền muốn sử dụng tuyệt chiêu để liều mạng với tôi hả? Ha ha ha, suy nghĩ này không tệ đó, nhưng mà sâu bọ thì vẫn là sâu bọ mà thôi, bây giờ anh ở trước mặt tôi chẳng chịu nổi một kích đâu.”

Thực lực của anh ta đủ để nghiền ép Sở Vĩnh Du, đương nhiên là không sợ Sở Vĩnh Du sử dụng chiêu trò, cho dù là chiêu thức có lợi hại hơn nữa thì làm sao chứ.

Hơn nữa, Lý Kim đã nói cho Tôn Vô Cực biết sau khi võ giả nước R đến công pháp cao thâm thì sẽ trực tiếp bị đứt gãy, căn bản không cần phải để ở trong lòng.

“Ha ha, có muốn tôi giúp anh không, nhìn đi kìa, duỗi một đầu ngón tay mà cũng khó khăn như thế, tôi thật sự nghi ngờ tại sao nhẫn Vũ Lam lại có thể nhận một tên phế vật như anh làm chủ nhân vậy chứ.”

Bây giờ Tôn Vô Cực hoàn toàn đang rơi vào tâm thái trêu tức, ngoại trừ phải hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc giết chết Sở Vĩnh Du, càng nhiều hơn chính là cảm giác không cam lòng, dựa vào cái gì mà nhẫn Vũ Lam chọn một người ở tinh cầu vô cùng lạc hậu làm chủ, dựa vào cái gì chứ? Chuyện này căn bản không công bằng.

Mà lúc này, ngón tay của Sở Vĩnh Du đã lộ ra một chút, cả gương mặt trắng bệch một mảnh, trên trán lấm tấm mồ hôi, còn có một tia máu chảy xuống từ khóe miệng.

Mặc dù là Đồng Ý Yên trên ngọn tháp không thể lên tiếng nhưng mà hai mắt lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng cũng đau đớn đến cực điểm.

Cô muốn hét lớn kêu Sở Vĩnh Du rời khỏi nơi này, nhưng mà căn bản không thể làm được.

Nhìn thấy bộ dạng của Sở Vĩnh Du như thế, Tôn Vô Cực hơi nhíu mày, bởi vì không khí xung quanh mình càng ngày càng nóng.

“Thủ đoạn làm tổn thương đối thủ một nghìn mình tổn tám trăm, Sở Vĩnh Du, anh đánh giá cao bản thân mình quá rồi đó, bởi vì bây giờ anh vẫn còn chưa chết là do tôi muốn chơi đùa với anh thêm một chút, có hiểu không?”

Có được thực lực tuyệt đối, Tôn Vô Cực không sợ hãi.

Sở Vĩnh Du lại không quan tâm, đang nghiêm túc điều động lực lượng trong cơ thể của mình.

Cái gọi là Đan Điền cảnh chính là nằm trong hóa Long Cảnh, sau khi các bộ phận của cơ thể cường hóa xong, một cảnh giới cao như Đan Điền cảnh được dùng để cường hóa đan điền.

Tầm quan trọng của khí tụ đan điền đối với võ giả dường như không cần nói cũng biết.

Chiêu thức này là do anh lãnh ngộ trong Long chi động, cũng là chiêu thức mạnh nhất của anh vào lúc này, nhưng mà có một điểm phiền phức đó chính là một chiêu này quá mạnh, nếu như anh muốn sử dụng như bình thường thì phải đạt tới Đan Điền cảnh tầng thứ sáu.

Cho nên, hiện tại anh cũng chỉ là Đan Điền cảnh tầng thứ nhất, dùng được nó là đã có thể dùng từ miễn cưỡng để hình dung, mà rất có thể sẽ không toàn mạng.

Đầu ngón tay lại giật giật một lần nữa, quần áo trên người Sở Vĩnh Du đột nhiên lại bị xé rách, còn phun ra một ngụm máu tươi.

Cảnh tượng này làm nước mắt của Đồng Ý Yên đau buồn rơi xuống, trong lòng chua xót đến cực hạn.

Trên mặt của Tôn Vô Cực đã không còn vẻ khinh thường, anh ta cảm thấy được một tia bất an.

“Ông đi chơi chán rồi, bây giờ sẽ tiễn anh lên đường.”

Nói dứt lời, anh ta đánh một chưởng vào không trung, khí kình phun trào, những nơi mà nó đi qua đều làm cho phiến đá ở trên đất vỡ nát tan tành.

Rầm!

Một tiếng vang thật lớn phát ra, sau khi bụi đất bay tứ tán thì sắc mặt Tôn Vô Cực có chút khó coi.

Bởi vì Sở Vĩnh Du vẫn còn duy trì động tác, lúc nãy cố gắng duỗi ngón tay ra, thân thể không hề bị thương, dường như là có một loại ảo giác có vẻ như một chưởng lúc nãy đã đánh trật hướng.

“Có chút thú vị đó.”

Hai mắt nheo lại, Tôn Vô Cực nhận thấy dường như là một ngón tay đang đưa ra của Sở Vĩnh Du tạo thành lực trường, chính là loại lực trường này vừa mới cản trở đòn tấn công của anh ta.

Đúng lúc này, ngón tay của Sở Vĩnh Du lại bắn lên trên một lần nữa, so với lúc nãy có hơi chậm một chút, lần này ngón tay đều đã được đưa lên một nửa.

Rầm rầm rầm!

Tiếng nổ đột ngột phát ra, chỉ nhìn thấy nửa người trên của Sở Vĩnh Du có năm lỗ máu nổ tung, dòng máu đỏ tươi điên cuồng chảy ra.

Cảnh tượng đó, cho dù là Tôn Vô Cực cũng phải kinh ngạc.

“Rốt... rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?”