Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 707: Rất không cam tâm



Sau khi Sở Vĩnh Du xông vào căn phòng đó, phát hiện bên trong không có ai, trong tay của anh còn xách một người trung niên, chính là người có vẻ ngoài văn nhã.

“Mị Tôn đâu?”

Giải phóng sát khí, cộng thêm hiện nay Sở Vĩnh Du có thực lực gì, người trung niên bị mị thuật của Mị Tôn khống chế lập tức tỉnh táo rồi, trong lòng chỉ còn sự sợ hãi.

“Nơi... nơi đó.”

Chỉ vào bức tường, Sở Vĩnh Du nhíu mày, bởi vì bức tường nhìn trông vô cùng sáng loáng, ngay cả một sơ hở cũng không có.

“Cơ quan ở đâu?”

“Bức tượng đó.”

Sở Vĩnh Du bước mấy bước, dựa theo cách nói của người trung niên, vặn cánh tay của bức tượng, bức tường vậy mà thật sự mở ra một lối.

Thuận tay ném người trung niên sang một bên, Sở Vĩnh Du đi vào.

Con đường hoàn toàn tối đen, với tốc độ của anh, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó là một khoảng đất trống khoảng 300 mét vuông.

Ở đối diện, Mị Tôn quỳ ngã ở trước một cửa phòng làm bằng gỗ đỏ, trong miệng đang lẩm bẩm.

“Tiền bối cứu tôi! Tiền bối cứu tôi!”

Mà bên cạnh Mị Tôn, Ngô Siêu đứng đó, ít nhất nhìn bề ngoài, không có vấn đề gì.

“Lam Mị!”

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên, Lam Mị bị dọa giật mình, bỗng xoay người lại, nhìn thấy Sở Vĩnh Du gần ngay gang tấc, cả người suýt nữa ngồi bệt xuống đất.

“Anh... anh đừng qua đây, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể khiến Ngô Siêu tự sát!”

Tuy vừa nói xong, cô ta mới phát hiện, Ngô Siêu không biết từ khi nào đã bị Sở Vĩnh Du đánh ngất đi.

“Cô có biết con gái của tôi suýt nữa sẽ chết không? Thiếu một chút!”

Sở Vĩnh Du lúc này, bùng nổ lửa giận ngập trời, sát khí tỏa ra khắp không khí trong căn phòng.

Lam Mị nghiến răng dập đầu không ngừng, đầu cũng dừng suy nghĩ, cô ta biết, mình sắp chết rồi, thật sự đối diện với Sở Vĩnh Du mới biết, người đàn ông đã giết Ma Tôn và Yêu Tôn này đáng sợ như nào.

Nhưng không biết tại sao, cô ta đột nhiên gầm lên.

“Tôi chỉ là muốn anh cảm nhận đau khổ khi mất đi người thân! Ma Tôn là người yêu của tôi, anh giết anh ấy, tôi tại sao không thể trả thù cho anh ấy chứ? Sau khi tôi phát hiện bức tường chặn trong đầu Hữu Hữu, tôi bắt đầu lên kế hoạch, Sở Vĩnh Du, nó không chết, tôi thật sự không cam tâm!”

Lười nói nhảm nữa, Sở Vĩnh Du định ra tay rồi.

Khiến con trai của anh chịu đựng khổ sở lớn như vậy, anh sẽ không trực tiếp giết chết Lam Mị.

Sở Vĩnh Du muốn chặt tứ chi của Lam Mị, sau đó đánh trọng thương, sau đó để lại đây từ từ đợi chết, từng chút từng chút nếm trải loại tuyệt vọng và sợ hãi mà cái chết mang tới.

Tay phải vừa đưa ra, Sở Vĩnh Du đột nhiên thay đổi sắc mặt, hai tay chắn ở trước lồng ngực của mình.

Bụp!

Một âm thanh trầm thấp vang lên, cơ thể của Sở Vĩnh Du bay lui lại mất chục bước mới dừng lại.

Trong ánh mắt vụt qua một tia kinh hãi, nhìn Lam Mị giơ hai tay lên đột nhiên đánh một chưởng về phía anh.

Sao có thể chứ? Lam Mị cũng chỉ là Hóa Long Cảnh tầng thứ tư, sao có thể đánh ra một chưởng uy lực lớn như thế, hơn nữa tốc độ ra tay vừa rồi, anh vậy mà không tránh được.

Tâm thần chấn động, Sở Vĩnh Du đột nhiên phát hiện, cửa gỗ đằng sau Lam Mị không biết từ khi nào đã mở ra.

Cùng lúc này, từ đằng sau Lam Mị, một lão giả thấp bé khoảng 1m6 đi ra, trên mặt nở nụ cười bỡn cợt.

“Người phụ nữ này tốt xấu gì cũng từng cứu lão phu, lão phu không thể để cậu tùy tiện giết được.”

Ông lão mở miệng, Lam Mị thở phào một nơi, vừa rồi bên tai đột nhiên vang một giọng nói, bảo cô ta tung chưởng, căn bản không nghĩ ngợi gì, hai tay ngẩng lên đánh ra, đồng thời, cô ta cũng cảm nhận được, một bàn tay đặt ở sau lưng của mình.

Tuyệt đối không ngờ, vậy mà đánh ra một chưởng hiệu quả như vậy, đánh lui người khiến cô ta không có sức đánh trả như Sở Vĩnh Du tới khoảng cách xa như vậy.

“Ông là ai?”

Sở Vĩnh Du vẻ mặt thận trọng, lão giả này mượn cơ thể của Lam Mị, vậy mà có thể đánh ra một chưởng uy lực như vậy, hơn nữa còn chỉ là một chưởng bình thường.

“Tôi là ai cậu không cần phải biết, cũng không có tư cách biết, cậu có thể cút rồi.”

Tuy lão giả vẫn đang cười, nhưng lời nói ra lại tràn ngập cảm giác không cho phép nghi ngờ.

“Tiền bối, xin ngài giết anh ta!”

Lam Mị ở một bên vẻ mặt rất khẩn trương, tuyệt đối không thể Sở Vĩnh Du đi được, nếu không lần sau tới nữa thì cô ta xong đời.

10 năm trước, cô ta ở núi hoang này phát hiện lão giả, ông ta trong trạng thái hôn mê, thoi thóp.

Cô ta tìm cả một đội ngũ bác ý tới cứu chữa, cuối cùng cứu được, sau khi lão giả tỉnh thì sống ở đây, chưa từng rời khỏi cửa phòng một bước, nói là đang khôi phục thực lực, đợi thực lực khôi phục thì có thể rời đi.

Đây mới là chỗ dựa lớn nhất của cô ta.

Trước đó lo lắng về Sở Vĩnh Du là cô ta không thể chắc chắn, lão giả có thể đánh lại Sở Vĩnh Du hay không, nhưng bây giờ, dường như rất rõ ràng rồi.

“Im miệng! Tuy cô đã cứu tôi, nhưng không có ai có thể ra lệnh cho lão phu.”

Lão giả quát một câu, nhìn thấy Sở Vĩnh Du vẫn đứng ở đó, nụ cười trên mặt biến mất.

“Nhóc con, không nghe thấy lời tôi nói sao? Cậu thật sự muốn chết sao?”

Nhìn Lam Mị, khí thế của Sở Vĩnh Du bốc lên.

“Cô ta, tôi buộc phải giết!”

“Liệt Địa.”

Dứt lời, Sở Vĩnh Du hai tay đưa tay, trống rỗng xé một cái, ngay sau đó, nơi lão giả và Lam Mị đứng, mặt đất đột nhiên nứt ra hai bên, lộ ra cái hố đen bên dưới và lực hút vô cùng khủng khiếp.

Lam Mị kêu thảm một tiếng, cơ thể nhanh chóng rời xuống, nhưng rất nhanh thì được lão giả túm trong tay, từ vẻ ngoài, vậy mà không hề chịu ảnh hưởng của Liệt Địa.

“Ha ha, chiêu thức không tồi, tuổi còn trẻ mà đã có thực lực như vậy, thực sự hiếm có!”

Nói rồi, lão giả để Lam Mị ở một bên, chân phải bỗng giẫm một cái, khiến chuyện khiến người ta thể tin được xảy ra.

Mặt đất vốn nứt ra, vậy mà bắt đầu nhanh chóng khép lại, khiến cho sắc mặt của Sở Vĩnh Du cực kỳ khó coi.

Tác dụng của Liệt Địa còn chưa biến mất, lại bị lão giả kết thúc trước bằng một cước, có thể thấy ông lão này, thực lực rốt cuộc mạnh tới cỡ nào.

“Nếu cậu đã động thủ, vậy thì mãi mãi ở lại nơi này đi.”

Lời nói của lão giả vốn có chút ma mị khủng khiếp rồi cười khà khà.

“Sở Vĩnh Du, đây là chính cậu tìm chết, đi chết đi!”

Tay phải của lão giả từ từ đưa ra, Sở Vĩnh Du lập tức cảm thấy mình dường như bị khóa chặt, tránh cũng không tránh được, mặc kệ lão giả muốn tung ra chiêu thức gì, cũng chỉ có thể cứng đối cứng.

Anh đã là Hóa Long Cảnh đỉnh phong, chiêu thức Liệt Địa mạnh nhất cũng không có tạo ra chút tổn hại gì cho lão giả, lần này, thật sự có thể đỡ được sao?

Vấn đề mấu chốt là ông lão này rốt cuộc là ai, sao lại biến thái như vậy, nếu Khổng Lưu ở đây, có thể đánh lại được hay không cũng là hai chuyện khác nhau.

Cách không đánh ra một chưởng, khóe miệng của lão giả hơi nhếch lên, bởi vì ông ta biết, mọi thứ đều kết thúc rồi.

Cả căn phòng đột nhiên chấn động, giống như sắp sụp đổ.

Sở Vĩnh Du cảm nhận có một loại lực lượng nhìn không rõ hướng về phía anh, ở trước mặt loại lực lượng này, bất kỳ phản kháng nào, cũng là vô ích.

Phải chết rồi sao? Thật không cam tâm.