Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 595: Thỏa thuận bảo mật



Nhan Tử thật sự bị câu nói này của Sở Vĩnh Du dọa sợ, các cô chẳng qua cũng chỉ là người làm thuê, tuy có kinh nghiệm như đã già, đã không thể đạt được một cấp bậc nào đó mà khách còn bất mãn muốn khiếu nại, còn là khách hàng có thẻ cấp S giống như Sở Vĩnh Du, vậy thật đúng là sẽ bị rời khỏi đây trong vòng vài phút.

"Thưa ngài, tôi thành thật xin lỗi ngài, tôi... Tôi..."

Lúc này, Nhan Tử hốt hoảng, Sở Vĩnh Du lạnh lùng nói.

"Tôi nói rồi, so với mấy người tự nguyện thì tôi càng thích kiểu bị ép buộc hơn, sao nào? Đừng nói với tôi là ngay cả yêu cầu nhỏ này mà UVT của các người cũng không đáp ứng được nhé? Vậy đóng cửa sớm đi cho xong, bạn hợp tác của tôi giới thiệu tôi đến đây nói là không chỉ vẻn vẹn có những thứ này, nếu chỉ vẻn vẹn có thể này thì câu lạc bộ của các người cũng chẳng có gì đặc biệt hết."

Nhan Tử cắn răng, do dự một chút rồi đột nhiên nói.

"Vâng thưa ngài, nhưng nếu ngài muốn chơi kiểu đặc biệt kích thích kia thì ngài nhất định phải lấy ra được các sản phẩm bảo hộ, sau đó còn phải ký với chúng tôi một thỏa thuận bảo mật, nếu không cho dù ngài có muốn khiếu nại thì tôi cũng không còn cách nào."

Ha ha, cuối cùng cũng tới rồi sao?

Mặc dù Sở Vĩnh Du có một thân vũ lực đáng để kiêu ngạo, nhưng nơi này thực sự quá lớn, Ngu Thư Di có thể ở bất cứ đâu, nếu đánh nhau, rất có thể đối phương sẽ chuyển người đi chỗ khác, đến lúc đó sẽ trở thành mò kim đáy biển, cho nên chỉ có thể ra hạ sách này.

"Ha ha, không thành vấn đề, đừng nói ký một bản, kể cả phải ký mười bản cũng không thành vấn đề, chỉ cần tôi chơi vui vẻ thì đó chỉ là chuyện nhỏ."

"Được rồi thưa ngài, chúng ta phải trở lại tầng một trước đã."

Một lần nữa quay trở lại tầng một, lần này không phải là chỗ ngồi sau tấm bình phong mà phải đi vòng vèo rất lâu để tới một căn phòng kín mít.

Nhan Tử nói gì đó qua tai nghe, rất nhanh đã có bốn người đi vào, ba người mặc tây trang màu đen nhìn như đám côn đồ, người dẫn đầu là một thanh niên mặc bộ đồ màu đỏ tía.

"Thưa ngài, ngài sắp tới một nơi rất bí mật, cho nên ngài nhất định phải để chúng tôi tạm giữ hộ chiếu của ngài, sau đó còn phải ký một thỏa thuận bảo mật nữa, một khi ngài làm trái với thỏa thuận này của chúng ta thì chúng tôi sẽ để truyền thông đưa tin về tất cả các hành động của ngài ở đây và cả thỏa thuận này, mong ngài cân nhắc thật kỹ."

Làm như thế quả thực quá ngoan độc, đầu tiên nếu bạn muốn chơi thể loại này nhất định phải có thẻ cấp S, mà những người có thẻ cấp S chắc chắn không phải người bình thường, đó chính là nhân vật lớn trong số những nhân vật lớn, loại người như vậy, một khi bị lộ ra chuyện này, chờ đợi họ tất nhiên là thân bại danh liệt, chỉ điều này thôi có lẽ đã không có ai dám làm trái với quy định của thỏa thuận bảo mật.

"Được, đừng để tôi thất vọng là được, ở nước R, gần như tôi đã chơi hết mọi chỗ rồi."

Sở Vĩnh Du lấy đồ bảo hộ ra, nếu đây là địa bàn của Tầm Long Hội, vậy có đem giấy thông hành của công ty Sonoda ra cũng không có ý nghĩa gì lắm, mà ngược lại còn dễ tăng thêm phiền phức.

Người thanh niên mặc bộ đồ đỏ tía cất đồ bảo hộ đi, khi thấy Sở Vĩnh Du ký thỏa thuận bảo mật xong, lập tức vui vẻ ra mặt cúi đầu.

"Thưa ngài, tôi có thể dùng tính mạng để cam đoan với ngài, nơi ngài sắp bước vào chắc chắn là một thế giới mới tinh."

"Nhan Tử."

Vừa dứt lời, một bức tường của căn phòng bị lộn lại, để lộ ra một lối đi sâu hun hút tối thui.

"Thưa ngài, ngài vẫn chỉ thích phụ nữ nước R sao? Hay là..."

"Tôi chỉ thích phụ nữ nước R."

Đi hết đoạn đường tối tăm, Sở Vĩnh Du ngây ngẩn cả người, cảm thấy dường như mình đang đi đến nhà tù, toàn bộ hai bên đều là lồng sắt giống y như nhà tù, trong mỗi cái lồng đều đang giam giữ một người phụ nữ, làn da, chủng tộc đều có sự khác biệt.

Tình cảnh của những người phụ nữ này khiến lòng Sở Vĩnh Du nổi lên sự phẫn nộ không gì sánh được, chỉ hận không thể một quyền phá nát nơi này, nhưng trước khi tìm được tung tích của Ngu Thư Di thì anh nhất định phải nhịn xuống mới được.

Nhìn chung những người phụ nữ bị giam ở trong tù này đều có chút trầm mặc, vẻ mặt thất thần, có một số người đang kiệt sức kêu gào, một số người lại không ngừng kêu cứu Sở Vĩnh Du, trong này, các loại ngôn ngữ xen lẫn.

Nhan Tử vẫn luôn quan sát biểu cảm và ánh mắt của Sở Vĩnh Du, bởi vì có một vài người khách lần đầu tiên tới đây sẽ xuất hiện sự không đành lòng, thậm chí thường xuyên có người không dám chơi mà muốn bỏ.

Nhưng Sở Vĩnh Du khiến cô ta có chút rung động, vẻ mặt bình tĩnh, quan sát không thấy anh có bất kỳ cảm xúc gì.

"Tôi thay đổi quyết định một chút, tôi muốn xem kỹ tất cả các cô gái ở đây trước, sau đó tìm ra người chống cự nhiều nhất, chơi như thế mới thú vị."

Vừa nói chuyện, Sở Vĩnh Du cũng hợp thời thể hiện ra một biểu cảm điên cuồng khiến trong lòng Nhan Tử phải thầm mắng một câu biến thái, nhưng chắc chắn bên ngoài vẫn phải cười theo.

"Đương nhiên là được, ngài có thể quan sát thoải mái, chỗ này của chúng tôi có hơn bốn mươi cô gái đến từ các quốc gia khác nhau, chắc sẽ đủ để ngài chọn lựa."

Hơn bốn mươi người? Sở Vĩnh Du thật sự chấn động, lá gan của Tầm Long Hội đúng là quá lớn, hơn bốn mươi người đồng nghĩa với việc hơn bốn mươi nhân khẩu mất tích, cũng có nghĩa là hơn bốn mươi gia đình tan vỡ.

Mà đây chỉ là trước mắt, vậy trước kia thì sao? Không nói đến những chuyện khác, lúc này khi đi qua một lồng giam, cô gái bên trong bị đánh đến mức toàn thân trên dưới không có một chỗ nào lành lặn, nghe hô hấp thì cũng sắp chết đến nơi rồi, vậy mà người của câu lạc bộ UVT vẫn mặc kệ? Đủ để thấy những người đã chết giống như thế này ở đây trước kia nhiều thế nào.

"Chỗ này cũng có người trong đó à?"

Lại đi thêm một hồi, Sở Vĩnh Du chỉ vào một cái lồng giam giống như bị bốn bức tường bao vây, Nhan Tử lập tức trả lời.

"Đúng vậy thưa ngài, ngài cứ yên tâm làm chuyện của mình, tất cả ở đây đều được dùng bằng vật liệu mới, hiệu quả cách âm rất tốt."

Điểm này có lẽ là thật, bởi vì ngay cả Sở Vĩnh Du còn không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào ở bên trong.

Tiếp tục đi tiếp, mấy phút sau, lúc đi qua một góc cua, vừa xoay qua chỗ khác, Sở Vĩnh Du đột nhiên dừng lại.

Trong một cái lồng giam bên tay phải, trên mặt thảm, có một cô gái đang nằm nghiêng trên đó.

Vẻn vẹn chỉ nhìn bóng lưng, chỉ thoáng qua thôi nhưng Sở Vĩnh Du đã nhận ra được, người phụ nữ này chắc chắn là Ngu Thư Di, dù chỉ là một bóng lưng, nhưng như vậy cũng đủ rồi.

"Cô ta là phụ nữ nước R à? Cô ta vẫn còn đang ngủ ư?"

Thấy Sở Vĩnh Du cảm thấy hứng thú với người phụ nữ này, Nhan Tử bị dọa sợ, liên tục xua tay.

"Thưa ngài, thực sự rất xin lỗi, cô ấy là người mới tới, vẫn còn đang hôn mê, ngài vẫn nên chọn người khác đi."

"Vậy xem ra chính là người nước R rồi, ha ha, tôi rất thích cảm giác này, không được sao?"

Lời nói và ánh mắt của Sở Vĩnh Du khiến Nhan Tử hiểu được, đó là kiểu nhất định phải được.

"Thưa ngài, thật sự không được, không tin thì tôi gọi quản lý đến nói chuyện với ngài."

Nếu là người địa phương, Nhan Tử đã sớm đưa ra khỏi Tầm Long Hội, nhưng Sở Vĩnh Du là người nước R, cô ta sợ sau khi đưa ra ngoài, Sở Vĩnh Du cũng không nghe.

Ngay lúc cô ta đang nói chuyện qua tai nghe thì đột nhiên cả người đều choáng váng, hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy Sở Vĩnh Du dùng hai tay nhẹ nhàng bẻ ra, nghe nói đây là cốt thép được tạo thành từ vật liệu đặc biệt, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị bẻ cong.

Đồng thời, một giọng nói lạnh như băng truyền đến, khiến Nhan Tử không rét mà run.

"Câu lạc bộ UVT của các người đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì để tồn tại nữa."