Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 247: Từ trên trời giáng xuống



“Sư huynh Vương Hỏa tất thắng.”

“Đúng vậy đó, tôi cũng cho rằng sư huynh Vương Hỏa nhất định có thể thắng được, anh ấy đã tiến vào cảnh giới võ giả tứ phẩm được một năm rưỡi rồi.”

“Hừ, tôi cảm thấy chắc chắn là sư huynh Hà Tiểu Mông sẽ thắng, một năm người ta đã vượt qua được một cảnh giới, ngay cả cung chủ cùng đã chú ý tới, nói là một hạt giống tốt.”

“Không sai, cách nhìn của tôi và cậu giống nhau, sư huynh Hà Tiểu Mông phát triển rất nhanh, hơn nữa dường như có ý thức chiến đấu bẩm sinh, chưa chắc sư huynh Vương Hỏa là đối thủ đâu.”

Đám đồ đệ đang quan sát ở khắp nơi đều đồng loạt nghị luận, rõ ràng chỉ là trận quyết đấu giữa võ giả tứ phẩm, thế mà lại xem như là trận chiến nổi bật.

Bắt đầu từ lúc lời nói của người đàn ông trung niên vừa dứt, Hà Tiểu Mông dậm chân một cái, không hề yếu thế chút nào mà chủ động tấn công Vương Hỏa.

Anh ta có lý do, mình nhất định phải chiến thắng cầm được hạng nhất của võ giả tứ phẩm, bởi vì Thượng Quan Yến Nhi còn đang chờ đợi anh ta.

Nhất là ngày hôm qua sau khi trải qua chuyện bị thủ hạ của Bạch Khảm làm nhục, ý chí chiến đấu của anh ta lại càng dạt dào hơn nữa.

Mặc dù Hà Tiểu Mông vô cùng bất ngờ về thân phận thần bí và thực lực khủng bố của anh rể Sở Vĩnh Du, nhưng mà tối ngày hôm qua trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng vẫn cảm thấy cái gì cũng phải dựa vào mình mới là tốt nhất.

Cho nên trận so tài lần này anh ta nhất định phải thắng mới được.

Mà Vương Hỏa thì đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, trong đôi mắt tràn ra vẻ khinh thường, anh ta đã nuốt hết thuốc, nếu như ngay cả Hà Tiểu Mông mà cũng không giết được, vậy thì anh ta xem như đã sống vô dụng rồi.

Gió mạnh gào thét, đối mặt với một đòn đá ngang của Hà Tiểu Mông, Vương Hỏa nghiêng người ra phía sau nhanh chóng, như một tia sấm, tay phải nắm thành quyền đánh vào phần bụng của Hà Tiểu Mông.

Vỏn vẹn chỉ một chiêu này, sắc mặt của Hà Tiểu Mông liền thay đổi.

Làm sao lại có thể nhanh như vậy.

Một tháng trước anh ta với Vương Hỏa vừa mới so tài với nhau, cho dù có che giấu thực lực thì chỉ cần không trở thành võ giả ngũ phẩm, cũng sẽ không nhanh đến tình trạng anh ta không phản ứng được.

Bịch!

Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, một quyền của Vương Hỏa đấm vào giữa bụng của Hà Tiểu Mông, người kia phốc một cái phun ra một ngụm máu tươi, cả người không ngừng lui ra phía sau.

Hơn nữa một quyền này làm cho khí huyết của anh ta cuồn cuộn, hô hấp cực kỳ khó khăn chứ đừng nói chi là mở miệng nói chuyện.

Thừa dịp bệnh, muốn cả mạng.

Vương Hỏa nhớ thậy kỹ chuyện mà sư phụ đã dặn dò, đánh một quyền rồi thì cả người trực tiếp lấn người bước lên, tất cả nội kình trong thân thể cuồn cuộn hội tụ vào nắm đấm.

Một quyền để đánh xuống có thể nói là Hà Tiểu Mông phải chết không nghi ngờ gì.

Lần đầu giao thủ với nhau, Hà Tiểu Mông binh bại như núi đổ, đệ tử quan sát bốn phía đều đồng loạt há to miệng.

Tại sao trước đó mỗi người mỗi ý, bởi vì mọi người đều biết rằng trên cơ bản Vương Hỏa và Hà Tiểu Mông chia trình độ, năm năm trời, Hà Tiểu Mông đã có ý thức chiến đấu mãnh liệt, hi vọng thắng lợi thậm chí còn lớn hơn một chút.

Nhưng mà bây giờ thì sao? Hoàn toàn không có sức đánh trả lại.

Bịch!

Trên sân khấu cao có một người đàn ông trung niên cao lớn mạnh mẽ đứng dậy, sắc mặt khó coi đến cực hạn.

“Vương Hỏa là võ giả ngũ phẩm?”

Câu nói này nói ra khỏi miệng, người đàn ông thâm trầm ở một bên mở miệng nói.

“Ngũ phẩm hả? Cao An, cung chủ đang ngồi ở đây đó, đồ đệ của tôi là mấy phẩm, cung chủ có thể cảm nhận không ra à? Vẫn luôn tự nói đồ đệ của ông ưu tú đến cỡ nào, còn thua không chịu được đâu.”

“Ông!”

Cao An tức giận lòng nóng như lửa đốt, việc đó đã xảy ra vấn đề rồi, nếu không thì tại sao ông ta hiểu không rõ Hà Tiểu Mông tự tay mình mang đến con đường võ đạo, đây là niềm hy vọng duy nhất hiện tại của ông ta, đồ đệ này của mình phải nhận thua nhanh, nếu không cứ tiếp tục như vậy thì sẽ xảy ra án mạng.

Ảnh Ma cung có văn bản quy định rõ ràng, trước khi hai bên không có người nào nhận thua ai cũng không cho phép được can thiệp, nếu không thì sẽ trực tiếp trục xuất khỏi môn phái.

Mà trước mắt Vương Hỏa đã sắp đi đến trước người của Hà Tiểu Mông đang lui lại, nếu như một quyền này lại đánh trúng, vậy thì thật sự khó đoán được sống chết.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên trên bầu trời lại có một tiếng vang nổ lên thật lớn.

Có rất nhiều người đều ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một chiếc máy bay chiến đấu đang gào thét đang bay đến đây với một khoảng thấp.

Âm thanh đột ngột vang lên làm rối loạn tiết tấu của Vương Hỏa, nhưng sau khi nhìn thấy một chiếc máy bay chiến đấu bay ngang qua lại, tấn công về phía Hà Tiểu Mông một lần nữa.

“Trời đất ơi!”

Đột nhiên có một người chỉ tay lên trời, phát ra tiếng kinh hô, tất cả mọi người đều vội vàng ngẩng đầu lên nhìn sang.

Có một bóng người đang hạ xuống, mà một số người vẫn luôn chú ý máy bay chiến đấu đã không tiếp tục xem cuộc tranh tài nữa, đều tận mắt nhìn thấy người này đã nhảy từ một chiếc máy bay chiến đấu đang bay ở độ cao thấp, chuyện lạ, thật là kinh khủng.

Bộp!

Một tiếng vang thật lớn phát ra ở một nơi cách với khu vực chiến đấu của Vương Hỏa và Hà Tiểu Mông không đến năm mét, bóng dáng đó đáp xuống nhưng mà kỳ lạ chính là lực đạo đáng sợ như vậy, thế mà phiến đá của quảng trường lại không bị vỡ ra.

Cùng lúc đó một quyền của Vương Hỏa cũng đánh về phía Hà Tiểu Mông, ý chí chiến đấu mãnh liệt trước đó đã bị âm thanh của máy bay chiến đấu quấy nhiễu, giờ phút này âm thanh rơi xuống đất đối với anh ta mà nói không có ảnh hưởng gì hết.

“Hà Tiểu Mông, chết đi! Mặc dù không biết tại sao sư phụ lại muốn tao giết mày, nhưng mà trên hoàng tuyền mày cần phải đi nhanh một chút.

“Dừng tay lại!”

Đột nhiên có một tiếng quát lớn từ trong miệng của người vừa mới đáp xuống đất phát ra, làm cho người ta không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Vương Hỏa mắt thấy một quyền sắp đánh về phía Hà Tiểu Mông bị một tiếng la hét này, lập tức cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, tốc độ chậm hơn rất nhiều, dẫn đến Hà Tiểu Mông nắm lấy cơ hội, khó khăn tránh thoát một quyền chí mạng.

“Thật to gan, đột nhiên lại đi vào Ảnh Ma cung của tôi, hiện tại là còn dám phá hư cuộc thi đấu của đệ tử chúng tôi.”

Sư phụ Vương Hỏa, người đàn ông ầm trầm ấy đứng dậy, tay phải chỉ ra bên ngoài, một mặt tức giận hỗn hển, rõ ràng chỉ còn thiếu có một chút.

“Tôi tên là Sở Vĩnh Du, đến Ảnh Ma cung tìm một người và muốn cứu hai người, về phần ngăn cản cuộc chiến của bọn họ, cũng chỉ là do bảo vệ người nhà của tôi mà thôi.”

Không sai, người nhảy xuống từ trên máy bay chiến đấu đó chính là Sở Vĩnh Du.

Vì để tiết kiệm thời gian, sau khi đi một chuyến bay đến một thành phố cách Ảnh Ma cung gần nhất, lại đến căn cứ điều động một chiếc máy bay chiến đấu.

Lau vết máu bên khóe miệng, Hà Tiểu Mông có chút kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ đến anh rể Sở Vĩnh Du lại đột nhiên xuất hiện ở Ảnh Ma cung, quả thật làm cho người ta cảm thấy bất ngờ nhưng mặc kệ là như thế nào, cuộc chiến đã bị quấy nhiễu, hai tay vội vàng ôm quyền nói với đài cao.

“Đệ tử nhận thua, không phải là đối thủ của Vương Hỏa, anh rể của đệ tử không biết quy định của chúng ta, can thiệp vào cuộc thi đấu vẫn còn đang được tiến hành, đệ tự nguyện ý tiếp nhận trừng phạt.”

Nghe thấy lời nói này của Hà Tiểu Mông, Sở Vĩnh Du có chút vui mừng, ít nhất có thể nhìn thấy được cách làm người của sư phụ Hà Tiểu Mông rất tốt, có thể dạy dỗ chính xác.

“Hừ, Hà Tiểu Mông, cậu biết can thiệp vào cuộc thi là sẽ trực tiếp trục xuất ra khỏi sư môn, cậu thật sự đồng ý chấp nhận trừng phạt à?”

Sư phụ của Vương Hỏa lên tiếng một lần nữa, Hà Tiểu Mông cắn răng.

“Đệ tử... đồng ý.”

Sư phụ của Vương Hỏa âm thầm đắc ý, mặc dù là không thể đánh chết Hà Tiểu Mông nhưng mà đuổi ra khỏi Ảnh Ma cung cũng đủ để Cao An đau lòng và mất mát, coi như đã đạt được mục đích rồi.

“Cung chủ, người nhà Hà Tiểu Mông can thiệp vào cuộc thi, xin người phán quyết.”