Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 211: Súng võ đấu đáng sợ



Bách Quỷ vừa nói xong, lại có thêm một người xuất hiện trong hẻm nhỏ, có gương mặt na ná với Bách Quỷ.

“Nói nhảm nhiều thế làm gì, mau giải quyết nhanh lên, em tưởng anh rảnh lắm sao?”

Người này là Thiên Quỷ, anh của Bách Quỷ, thực lực cũng đứng đầu trong số các võ giả cửu phẩm, còn mạnh hơn Bách Quỷ một chút.

“Anh! Đừng có gấp như thế, một cao thủ như thế chết trước mặt hai anh em chúng ta, không lẽ không nên sờ mó một chút trước sao?”

Bách Quỷ cười ha ha đi về phía Sở Vĩnh Du, trong mắt anh, Sở Vĩnh Du đã là một con dê đang chờ bị làm thịt, không có bất cứ hy vọng sống sót nào cả.

Lúc này, Sở Vĩnh Du duỗi thẳng hai tay, lần lượt duỗi về phía Bách Quỷ và Thiên Quỷ.

“Súng?”

Hai người tập trung nhìn vào, hai tay Sở Vĩnh Du đang cầm hai cây súng lúc nhỏ rất xinh đẹp đầy kỳ lạ.

“Ha ha! Sở Vĩnh Du, anh biết rõ anh chết chắc rồi, cho nên định trước khi chết chọc cười bọn tôi, để chúng tôi vui vẻ sẽ tha mạng cho anh à.”

Bách Quỷ cười ngả nghiêng, Sở Vĩnh Du biến mất một ngày, lần thứ hai xuất hiện không ngờ dí dỏm đến thế, mấy thứ như súng ống này còn chẳng có tác dụng gì với mấy tông sư đứng đầu bát phẩm võ giả, huống chi là mấy võ giả cửu phẩm như bọn họ, đúng là mắc cười mà.

Thiên Quỷ đứng đằng sau Sở Vĩnh Du cũng có hơi buồn cười, nghi ngờ đầu óc của mục tiêu có vấn đề, nhưng đều là cửu phẩm võ giả, cũng không thể bị ngu được.

“Cây súng này tên là Súng Võ Đấu, hai người xem như là người đầu tiên được dùng thử nó trong xã hội này.”

Lúc này, sắc mặt Sở Vĩnh Du vô cùng lạnh lùng, không buồn không vui.

Anh biết Bách Quỷ sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên cố ý dụ họ đến nơi này, cũng may trước khi anh bế quan hấp thu Long Mễ đã giải quyết sạch tất cả phiền phức rồi.

Sở Vĩnh Du không phải một tên ngốc, bây giờ anh đang bị thương nặng, anh biết rõ đánh không lại sao còn dám tự dâng đến cửa chứ, đương nhiên là vì có thể trông cậy vào Súng Võ Đấu.

“Súng Võ Đấu? Sao nghe tên lại có cảm giác như đây là súng ống chuyên dùng cho mấy võ giả chúng ta nhỉ, nhưng mà... chuyện này có thể xảy ra sao? Sở Vĩnh Du, anh chính là võ giả cửu phẩm, bây giờ tôi đứng yên ở đây không nhúc nhích, cho anh bắn tự nhiên, anh có bắn hết đạn cũng không thể bắn thủng cương khí hộ thể của tôi.”

Mặt Bách Quỷ hiện lên vẻ khinh thường, đến cảnh giới như bọn họ, trừ phi là mưa đạn đan chéo nhau do các súng máy hạng nặng tạo ra, nếu không những vũ khí nóng bình thường sẽ không có bất cứ tác dụng gì.

Mà trên đường lớn đối diện con hẻm nhỏ, một chiếc xe ngừng lại ở kho hàng phía Nam, Nam Cung Lâm và ông già mặc đồ luyện công màu đen ban sáng ngồi trên xe, đều dồn ánh mắt tập trung nhìn con hẻm nhỏ.

“Cậu chủ, tôi đi đây.”

Ông già nói xong, Nam Cung Lâm gật đầu.

“Đi thôi, không ngờ Bách Quỷ còn gọi cả anh trai Thiên Quỷ đến, ông cũng phải cẩn thận, còn nữa, đừng giết bọn họ.”

Chỉ cần cứu Sở Vĩnh Du, làm anh nợ ơn anh ta, như vậy đối với một người trọng ân nghĩa như Sở Vĩnh Du mà nói, tất cả mọi chuyện còn lại sẽ vô cùng tự nhiên.

Nghe anh nói thế, ông già nhíu mày.

“Cậu chủ, tôi cũng không muốn giết bọn họ, chọc cái ông già sống dai không chết Vạn Quỷ kia xuất hiện đâu.”

Ông già trêu chọc xong, mở cửa xuống xe, từ từ đi về phía con hẻm nhỏ.

Ông không nóng vội, dù sao Sở Vĩnh Du cũng không phải hạng người dễ ăn hiếp, sẽ chết ngay lập tức, ông muốn ra tay vào lúc Sở Vĩnh Du tuyệt vọng nhất, như vậy mới mang đến hiệu quả lớn nhất.

Lúc này trong hẻm nhỏ, Thiên Quỷ đã không còn kiên nhẫn nữa.

“Lên! Đầu óc của thằng nhóc này có vấn đề, mau giải quyết đi!”

Nói xong, Bách Quỷ ở đối diện cũng đồng loạt nhúc nhích, nhào lên bao vây tấn công Sở Vĩnh Du.

Trong mắt anh, chắc đầu óc của Sở Vĩnh Du có vấn đề thật rồi, lại dùng hai cây súng bé tẹo để đối phó với bọn họ, nói cách khác, đây chính là một loại sỉ nhục đối với những cao thủ võ giả như bọn họ.

Gần như là cùng lúc đó, Sở Vĩnh Du cũng bóp cò súng.

Đừng thấy nó chỉ là một động tác vô cùng bình thường, nhưng vì sao Mã Trạch lại hâm mộ, ở bốn biên cương Bắc Vực, Nam Cảnh, Đông Hán, Tây Lân đều chỉ có một mình Sở Vĩnh Du có thể sử dụng, nguyên nhân là vì rất khó.

Bây giờ Sở Vĩnh Du đã dồn hết toàn bộ nội lực tập trung vào hai tay, nếu không sẽ không thể nào bóp nổi cò súng, lại còn phải dùng một sức lực cực khéo cản đầu súng lại, nếu không sẽ bị loạn, chẳng còn tác dụng gì.

Đùng!

Hai viên đạn bay ra, bởi vì đồng loạt bay ra, chỉ nghe được một tiếng súng vang.

Phụt!

Dư âm của tiếng vang còn chưa dứt, hai đóa hoa máu đã bắn ra ngoài.

Bách Quỷ và Thiên Quỷ đồng loạt dừng lại tại chỗ, không thể tin nổi cúi đầu nhìn lỗ máu vô cùng kinh khủng to bằng nắm đấm trên ngực của bọn họ, máu tươi đang tuôn ra xối xả.

Chuyện này... sao có thể chứ!

Đôi mắt trợn trừng của hai người đã thể hiện ra nội tâm điên cuồng của họ vào lúc này.

Viên đạn này có tốc độ cực nhanh, đời này bọn họ mới nhìn thấy lần đầu, cho dù là người có lực chiến đấu đứng đầu trong võ giả cửu phẩm như bọn họ, không ngờ vào giây phút cuối cùng cũng chỉ có thể hơi di chuyển cơ thể, tránh khỏi vị trí trái tim, có thể thấy được tốc độ này kinh khủng đến cỡ nào.

Sau đó chính là cương khí hộ thể ở trước mặt viên đạn này cũng giống như một tờ giấy, bị xuyên qua một cách nhẹ nhàng, nhất là sức mạnh quá kinh khủng, nổ tung thành một lỗ máu bằng một nắm đấm.

Đây là súng gì thế? Nó thật là súng lục sao?

Trốn!

Nháy mắt, đây chính là suy nghĩ duy nhất lóe lên trong đầu Bách Quỷ và Thiên Quỷ.

Ngay sau đó, rối rít xoay người, phát huy tốc độ của bản thân đến trình độ cao nhất, chạy điên cuồng ra ngoài.

Muốn trốn? Mắt Sở Vĩnh Du lóe lên tia sáng lạnh lùng, tay trái lại bóp cò lần nữa, mà tay phải lại càng tự nhiên, còn hơi vùng vẫy.

Đùng đùng!

Hai tiếng súng vang lên, Thiên Quỷ sắp sửa chạy đến đầu ngõ đột nhiên khựng người lại, từ từ cúi đầu xuống, hình như còn muốn xem thử xem anh đã bị trúng đạn ở nơi nào, nhưng chỉ một động tác đơn giả này, cơ thể đã ngã mạnh xuống đất, lúc sắp chết, trong mắt còn mang theo vẻ cực kỳ không cam lòng.

Anh có thể bị đánh chết, nhưng không ngờ cuối cùng lại chết dưới một cây súng lục.

Ở ngay bên cạnh Thiên Quỷ, ông già dựa sát vào vách tường, bây giờ trán cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, nhìn thấy ánh mắt không cam lòng của Thiên Quỷ, nhịn không được cũng nuốt nước bọt.

Ngay khi nãy, ông chính mắt nhìn thấy Sở Vĩnh Du bắn ra phát đạn đầu tiên, sao có thể không kinh ngạc trước lực sát thương kia chứ?

Cho dù ông đang ở trong một gia tộc lớn như gia tộc Nam Cung, cũng chưa bao giờ nghe nói nước R lại có súng lục có lực sát thương kinh khủng như thế, lại còn có thể giết được võ giả cửu phẩm.

Bây giờ ông thật sự không dám nhúc nhích tí nào, sợ Sở Vĩnh Du cũng sẽ cho ông một phát đạn.

Ông già là người trong cuộc, cho dù là Nam Cung Lâm ngồi xem ở kho hàng phía Nam cũng há to mặt, có cảm giác kinh ngạc trợn tròn mắt.

Suốt bao năm qua, không có bao nhiêu việc có thể làm Nam Cung Lâm khiếp sợ, không ngờ hôm nay lại có một việc.

Hai cây súng bắn chết hai võ giả cửu phẩm, hơn nữa còn là người có lực chiến đấu mạnh nhất trong số đó, đúng là không thực tế chút nào.

Mà bên kia, bởi vì gần đầu hẻm hơn, Bách Quỷ đã quẹo qua một cong, lúc vừa mới thở phào nhẹ nhỏm, viên đạn theo sát phía sau không ngờ cũng quẹo cua một cách vô cùng quỷ dị, bắn trúng người anh.

Mãi đến trước khi chết, trong đầu Bách Quỷ vẫn vô cùng khó hiểu, sao anh lại bị bắn trúng...