Bạn Học Cũ

Chương 10: Luôn luôn bình an



Edit: Zhinn.

Không thể là Lãng Trăn có rất nhiều nguyên nhân.

Bọn họ là người của hai thế giới, cái gì cũng không xứng, Chu Nghệ Tuế không muốn bị gọi kà ký sinh trùng nữa.

Đàm Phong là em rể người này, nếu ở bên nhau, quá xấu hổ.

Đáng lẽ cô nên nghĩ đến điều này, nhưng lúc này, trong đầu cô chẳng nghĩ được gì.

Cô nhìn vào mắt Lãng Trăn, trái tim vừa trướng vừa đau nhức, một loại cảm xúc vừa buồn vừa vui ập đến.

Đột nhiên, cô ý thức được một việc, hóa ra cô vẫn còn năng lực yêu một người khác.

Nhưng mà, cô suýt nữa rơi lệ, bởi vì giờ phút này, cô lại hèn mọn như vậy, rõ ràng yêu một người, nhưng lại không dám thừa nhận, cũng không dám tiếp xúc với đối phương.

Chu Nghệ Tuế bất lực nói, “Lãng Trăn, tôi không muốn lặp lại đoạn tình cảm như trước.”

Cô không hận Đàm Phong, nhưng cô cũng đã rút ra được một bài học.



Đàm Phong có từng yêu cô không?

Yêu chứ, cô không bao giờ quên những ngày tháng ở cô nhi viện, nhớ rõ Đàm Phong đứng chắn trước mặt cô, nhớ rõ Đàm Phong vì cô mà từ bỏ gia đình nhận nuôi, nhớ rõ hai người từng chia nhau ăn chung một miếng bánh từ tình nguyện viên…

Cuối cùng cũng thay đổi…

Tất cả đều là lỗi của cô, vậy nên, Đàm Phong mới cảm thấy cô liên lụy anh.

Chu Nghệ Tuế không muốn trải nghiệm thêm một lần nào nữa.

Lúc này Chu Nghệ Tuế không lấy Đàm Phong ra làm lá chắn, mà đặt trái tim của mình ra trước mặt Lãng Trăn, “Tôi không muốn liên lụy đến bất kỳ ai nữa, tôi không thông minh như các người, ngay cả ước mơ cũng kém cỏi hơn người khác, không đáng được cậu thích, cũng không muốn một ngày tình yêu khởi sắc, tất cả những gì tôi trân trọng đều trở thành giấy vụn trong mắt cậu.”

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, ánh sáng âm u, không biết đầu óc Lãng Trăn có còn minh mẫn hay không, anh nhìn cô, đau khổ nói,” Cậu vĩnh viễn chỉ nhìn thấy Đàm Phong, ngay cả khi từ chối lời tỏ tình của tôi.”

“Cho dù tôi xuất sắc hơn Đàm Phong, tôi cũng không bao giờ nổi giận với cậu.” Giọng nói của Lãng Trăn tràn đầy mệt mỏi, “Tôi thích khăn quàng cổ cậu đan, thích cậu gọi tôi là anh, tôi sẽ không vì bản thân chưa đủ xuất sắc mà nổi nóng với cậu, tôi sẽ quý trọng từng ánh mắt cậu dành cho tôi, lúc cậu té ngã ở đại hội thể thao, người đau lòng nhất là tôi, thế nhưng, ánh mắt của cậu lại đang tìm Đàm Phong.”

Chu Nghệ Tuế nghe vậy liền mở to hai mắt, khó tin hỏi, ” Cậu…sao cậu biết những chuyện này?”

Tại sao anh lại biết ư?

Lãng Trăn nghĩ, anh nhìn Chu Nghệ Tuế lớn lên, cuộc sống của Chu Nghệ Tuế là một phần cuộc sống của anh, anh không là gì cả, cùng lắm chỉ là một người bạn cũ.

Lúc ấy, bởi vì bị bạo hành gia đình mà mẹ anh đòi ly hôn với bố anh, sau khi ly hôn, mẹ anh không dành quyền nuôi con mà lựa chọn ra nước ngoài, vứt bỏ anh cho ông bà ngoại.

Năm đó, Lãng Trăn mười ba tuổi, anh muốn bỏ nhà ra đi, muốn làm cô nhi.

Sau đó Chu Nghệ Tuế chuyển vào lớp anh.

Cuộc sống của Chu Nghệ Tuế không tốt lắm, học kỳ đầu tiên, có chính sách trợ cấp tiền cho học sinh nghèo, cô giáo bảo cô và Đàm Phong lên giới thiệu hoàn cảnh gia đình để xin tiền trợ cấp.

Cô đứng trên bục giảng, tay chân không biết đặt ở nơi nào, cả người đều đang run rẩy, cô nói mình bị bố mẹ bỏ rơi từ nhỏ, hiện tại đang sống ở cô nhi viện, cô đứng trên bục giảng, đối diện với vô số ánh mắt tò mò, lúc rời khỏi bục giảng, cô liền bật khóc.



Cô giáo ở bên trên nói cô đáng thương vì không có bố mẹ, sau đó còn khuyên mọi người quý trọng bố mẹ mình.

Lãng Trăn từ bỏ ý định bỏ nhà đi nữa, anh bắt đầu chú ý đến cô bé đáng thương này.

Lãng Trăn nhận thấy rằng, cô và Đàm Phong rất thân thiết, mỗi khi tan học, hai người đều trở về cùng nhau, cô chỉ cười nói trước mặt Đàm Phong, ở trước mặt người khác, cô luôn sợ hãi.

Lãng Trăn cũng không biết mình nghĩ gì, anh mua rất nhiều đồ ăn vặt, phân phát cho tất cả bạn học trong lớp, Chu Nghệ Tuế nhận được một túi kẹo, Lãng Trăn thấy cô rất vui mừng, giống như có cả thế giới.

Cô giống như một con mèo hoang, đột nhiên được người khác cho ăn.

Từ đó về sau, thỉnh thoảng cậu bé lại cho con mèo đó ăn, vừa cho ăn vừa quan sát, nhưng không xuất hiện trước mặt đối phương.

Chu Nghệ Tuế vốn rất yêu đời, cô vẫn luôn cô gắng học tập, cố gắng hòa nhập với mọi người, khi Lãng Trăn thấy cô có bạn, anh mừng phát điên.

Lãng Trăn cứ như vậy quan sát cô.

Lúc lên cấp ba, anh nhìn thấy Chu Nghệ Tuế và Đàm Phong nắm tay nhau.

Bọn họ đang yêu đương.

Chuyện này giống như một đòn đả kích lớn với anh.

Chu Nghệ Tuế cũng như bị sét đánh, cô vốn cho rằng Lãng Trăn thích cô từ khi cô làm trợ lý cho anh, lúc ấy, mối quan hệ của hai người khá thân mật, vì vậy Lãng Trăn mới muốn bọn họ ở bên nhau.

Cô không ngờ Lãng Trăn biết chuyện cô đan khăn quàng cổ cho Đàm Phong, biết luôn cả chuyện cô bị ngã…

Chu Nghệ Tuế nhớ ra, năm lớp mười, cô té ngã trong cuộc thi chạy tiếp sức nữ ở đại hội thể thao, lúc đó Đàm Phong cũng đang thi đấu, là Lãng Trăn cõng cô đến bệnh viện.

“Cậu…lúc học cấp ba…”



“Cậu luôn cảm thấy Đàm Phong là người yêu cậu nhất.” Lãnh Trăn khẽ hôn lên khóe môi cô, ” Ước nguyện ba năm cấp ba của cậu ta là thi đậu đại học trọng điểm.”

Chu Nghệ Tuế nhớ ước nguyện ở góc phải tấm bảng, ở đó có một tờ giấy, trên đó có viết một dòng chữ, “Luôn luôn bình an* – Lãng Trăn.”

*岁岁平安: Tuế Tuế Bình An: Luôn luôn bình an, 岁岁: Tuế Tuế: là tên của nữ chính.

Lúc ấy nguyện vọng của đa số bạn học đều là đỗ đại học, nguyên vọng này vô cũng giản dị, làm gì có ai ước mình luôn luôn bình an? Chắc chỉ có mỗi mình học bá Lãng Trăn.

Bởi vì tên cô có từ “Tuế”, nên lúc ấy có người trêu cô, “Chu Nghệ Tuế, nhìn kìa, Lãng Trăn ước cậu luôn bình an đấy.”

Lúc ấy cô trả lời như nào? Nhất định là không coi đó là thật, không chỉ có cô, ngay cả người nói đùa cũng chỉ đùa một chút thôi.

Trong lòng Chu Nghệ Tuế dâng lên một loại cảm xúc khó tả, chua xót lẫn đau lòng.

“Tôi…” Trong lòng của Chu Nghệ Tuế có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không nói nên lời.

Mặt anh rất nóng, lúc nói chuyện còn mang theo mùi rượi nhàn nhạt, “Tôi có thể cảm nhận được, thật ra em cũng thích tôi.”

Nói xong, anh cúi người hôn lên môi cô.