Bẩm Báo Vương Gia, Vương Phi Đến Rồi

Chương 6: Sinh nghi



Giờ Dậu*, lúc này tiết trời đã vào đến giữa hạ, sao giăng đầy trời, tiếng ve sầu kêu râm ran khắp nơi. Chưa đầy một tháng nữa đã đến Tết trung thu, khoảng thời gian này đi dạo bên ngoài cũng không tệ chút nào. Nhưng thay vì có thời gian dạo mát để vun đắp tình cảm đôi bên, Kim Tịnh Ngọc và Tư Dạ Hành Vũ vẫn cứ vùi đầu vào những trang sách. Hai người ngồi trong thư phòng rộng lớn miệt mài đọc văn thư, không khí im lặng đến mức một con muỗi bay ngang cũng có thể nghe thấy tiếng.

*Giờ Dậu: khoảng thời gian từ 17 giờ đến 19 giờ.

Kim Tịnh Ngọc đang tập trung đọc, đột nhiên bị một chữ "tì" trong sách làm phân tâm. Nàng ngước đầu lên, tay chống cằm, hàng mày lá liễu hơi chau lại. Không hiểu tại sao lúc này hình ảnh của Hy Vận lại hiện lên trong đầu nàng, một cảm giác bất an chợt truyền đến. Liệu có phải nàng đã quá khinh suất khi thu nhận nàng ta vào vương phủ một cách vội vàng như vậy không.

Kim Tịnh Ngọc trầm ngâm suy nghĩ, bắt đầu phân tích lại nguồn cội sự tình. Trên đời này có nhiều cách trả ơn như vậy, nàng cũng không hề ép nàng ta phải báo đáp bằng việc cả đời làm nô tì cho vương phủ. Thân còn phụ thân già yếu không lo, lại một hai đòi lên núi đao xuống biển lửa vì nàng, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có gì đó không đúng. Nếu nói Hy Vận có ơn phải báo nên mới nhất quyết xin làm nô tì, còn ở nhà đã có một nam tử khác lo cho ông lão thì cũng chưa thỏa đáng lắm. Bởi vì nếu đã có nam tử, vậy tại sao ngay từ đầu người đó không đến Trương gia đòi người, lại để cho phụ thân mình đi một mình như vậy. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào, do Hy Vận bất thường hay là nàng đã quá đa nghi?

Tư Dạ Hành Vũ đang chú tâm đọc sách, bỗng một con muỗi từ đâu xuất hiện bay lờ đờ trước mặt khiến hắn phải quơ tay qua lại để đuổi nó đi, vừa hay ánh mắt vô tình chạm phải vẻ mặt trầm tư của Kim Tịnh Ngọc. Hắn lập tức bỏ quyển sách xuống bàn, nghiêm túc hỏi:

"Vương phi, có chuyện gì vậy?"

Kim Tịnh Ngọc bị gọi trong lúc đang tập trung suy nghĩ nên hơi giật mình, rất nhanh đã lấy lại phong thái trang nghiêm. Nàng cố tình nhìn sang hướng khác để né tránh ánh mắt của hắn:

"Vương gia, không có chuyện gì đâu. Chỉ là ta đang suy nghĩ vài chuyện linh tinh thôi."

Tư Dạ Hành Vũ hơi chau mày, thứ hắn muốn nghe từ nàng là lời thật tâm, không phải những câu nói để che mắt người ngoài thế này. Hắn thở dài như đang trách khứ:

"Chúng ta đúng là chưa thành hôn được bao lâu, nhưng cũng đã kết tóc se duyên rồi. Vậy mà vương phi lại có vẻ không tin tưởng bổn vương nhỉ?"

"Thôi được, nếu vương gia đã nói vậy thì ta không thể không nói ra lòng mình. Chuyện cũng chẳng có gì to tát, chẳng qua là ta đang suy nghĩ đến Hy Vận kia…"

Tư Dạ Hành Vũ gật gật đầu, vẻ mặt như đang tiếp thu một cách hào hứng:



"Hy Vận là cô nương hôm nay bổn vương đã cứu đúng không? Cô nương ấy thì thế nào?"

"Ta đang nghĩ tại sao Hy Vận đó không ở nhà chăm sóc cho phụ thân mình, lại một hai đòi đến vương phủ làm nô tì chứ?"

"Cô nương ấy đã nói là muốn báo đáp nàng rồi mà?"

Kim Tịnh Ngọc lắc đầu, càng muốn khẳng định điều mình nghi ngờ là có căn cứ:

"Có rất nhiều cách để báo đáp, không nhất thiết phải gượng ép thế này thế nọ. Hơn nữa lúc thu nhận Hy Vận ta đã nói sáng ngày mai lập tức thu dọn hành lý đến vương phủ, nhưng nàng ấy lại không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay. Một người bình thường phải xin được ở nhà tịnh dưỡng cho phụ thân một thời gian rồi mới rời đi được chứ, đúng không? Còn một điều nữa, đại bá kia luôn miệng nói gia đình còn có một nam tử, vậy tại sao người đó không đến Trương gia đòi người, lại đích thân…"

Kim Tịnh Ngọc còn chưa kịp nói xong, Tư Dạ Hành Vũ đã giơ tay ngăn lại. Sắc mặt hắn bỗng nghiêm nghị hơn so với lúc nãy rất nhiều, như thể không hề đồng tình một chút nào với lập luận nàng đưa ra.

"Vương phi, ta biết rõ nàng là con gái của thừa tướng gia, không chỉ xinh đẹp, giỏi giang mà còn đa mưu túc trí. Có điều lần này không phải là nàng đa mưu túc trí, mà là đã nghĩ quá nhiều, nghĩ đến sai lệch sự thật. Nàng nghi ngờ một cô nương chân yếu tay mềm như Hy Vận, bổn vương hoàn toàn có thể không để ý đến. Có điều đại bá kia đã lớn tuổi như vậy rồi, vẫn không thể thoát khỏi tầm ngắm của nàng ư? Sự tình hôm nay là chúng ta vô tình bắt gặp, không phải ai cố tình dàn dựng, ông ấy cũng bị hạ nhân Trương gia đánh đến gãy chân phải lê lết trên đường. Chuyện rành rành ra trước mắt như vậy mà nàng vẫn nổi lòng nghi ngờ được sao?"

Kim Tịnh Ngọc chớp chớp mắt, không hiểu sao nhịp tim có chút tăng cao làm nàng thấy hơi khó thở. Đây không phải là lần đầu nàng bị người khác chỉ trích, nhưng nặng tiếng thế này quả thật chỉ mới có Tư Dạ Hành Vũ mà thôi. Nàng nhìn hắn với vẻ chán chường, như muốn phản kháng, lại không nghĩ ra cách để phản kháng, cơ bản là vì nàng chỉ là sinh nghi chứ không có chứng cứ xác thực, có cãi lý thì cũng chẳng có lý lẽ để đưa ra. Nàng thở dài một hơi, thôi thì "một điều nhịn, chín điều lành".

"Vương gia, ta chỉ là nghi ngờ một chút, cũng không làm hại đến ai. Nếu chàng đã nói như vậy, cứ coi như ta sai là được."

Tư Dạ Hành Vũ lộ rõ vẻ mệt mỏi lên trên khuôn mặt, cảm thấy nữ nhân đúng thật sự là loại phiền phức nhất trên thế gian:

"Được rồi, bổn vương cũng không có ý muốn trách tội nàng. Chỉ là ta khuyên nàng một câu, Kim Tịnh Ngọc nàng giỏi tính kế với người khác thì không có nghĩa là người khác cũng giỏi tính kế với nàng."



Kim Tịnh Ngọc nhướng một bên mày, mắt nhìn trực diện vào đối phương như không tin nổi người có dáng vẻ nho nhã trước mặt nàng lại có thể thốt ra những lời như vậy. Nàng nhếch mép cười khinh, quả nhiên không thể nhìn bề ngoài để đánh giá bất cứ ai được.

"Vương gia, nếu chàng thật sự nghĩ ta là một người như vậy, ta thật sự không còn gì để nói nữa."

Nói rồi Kim Tịnh lập tức đứng dậy phủi tay áo, ôm theo một chồng sách định rời đi. Tư Dạ Hành Vũ thấy vẻ dỗi hờn của nàng, lại không hiểu bản thân mình đã sai ở đâu. Thậm chí hắn còn đang nghĩ nàng sắp giở trò "lạt mềm buộc chặt" để nắm giữ phu quân, giống bao nữ nhân trong thiên hạ khi thấy mối nguy hại trước mắt mình.

"Khoan đi đã! Bổn vương biết rồi. Có phải là vì nàng thấy Hy Vận cô nương có mấy phần tư sắc, sợ sau khi nàng ấy vào phủ có thể mê hoặc được ta, cướp đi ân sủng của nàng hay thậm chí cướp cả trái tin ta, cho nên nàng mới…"

Tư Dạ Hành chưa nói trọn câu, Kim Tịnh Ngọc đã không nhịn nổi. Nàng quay đầu lại, cười khinh vào mặt người đang ngồi kia, từng câu từng chữ lạnh lùng như băng tuyết:

"Vương gia đã nghĩ quá nhiều rồi. Người ta không thể bị cướp thứ người ta không có. Từ ngày vào phủ ta chưa từng được ân sủng, tội gì phải sợ bị người khác cướp lấy? Còn nữa, Tịnh Ngọc ta không hề có chút động lòng nào với chàng, nên chuyện ai cướp đi trái tim của chàng, không phải chuyện ta cần bận tâm."

"Nàng…"

"Ta nói xong rồi. Vương gia, xin phép cáo lui!"

Nói rồi nàng không thèm ngoảnh đầu lại lấy một lần, nhanh chóng bước chân ra khỏi thư phòng, cửa cũng mở toang ra không thèm đóng lại. Tư Dạ Hành Vũ bực tức đập bàn một cái rầm. Hắn thật sự không hiểu nổi, đây là thái độ và hành động của một nương tử với phu quân của mình?

Tư Dạ Hành Vũ xoay người tự rót cho bản thân một tách trà, hớp một ngụm dài đã hết sạch. Hắn vừa dùng tay áo chậm nhẹ lên môi, vừa thở dài để lấy lại bình tĩnh. Kim Tịnh Ngọc quả nhiên không coi hắn ra gì, nói nàng chưa được ân sủng, lại còn nói không cần trái tim của hắn?

Hắn nhếch mép cười khẩy như bất cần. Ban đầu hắn cứ nghĩ nàng đã có chút rung động, nhưng không ngờ tảng băng thì mãi mãi chỉ là tảng băng. Dù hắn cảm thấy bản thân đã có chút quá trớn khi chỉ trích nàng nặng lời như vậy, nhưng chuyện nhận ra lỗi lầm và hối lỗi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Hắn đóng cuốn sách đang đọc dở, mắt vẫn nhìn ra cánh cửa mở toang kia. Mắt hắn hơi nheo lại như đang suy tính chuyện gì. Khóe môi hắn hơi cong cong, nếu Kim Tịnh Ngọc thật sự không cần gì từ hắn như vậy thì làm sao có chuyện bị tổn thương bởi những lời nói của hắn được chứ? Đừng nói là lời nói, cho dù hắn thật sự nạp Hy Vận làm thiếp, hay nạp thật nhiều thiếp thất khác vào phủ, với tảng băng kia thực chất cũng chẳng là gì. Đã như vậy, nàng cần gì một tiếng xin lỗi?