Bại Gia Cũng Khó

Chương 38



Giang Túng ngồi bên giường siết chặt tay Nhạc liên, không ngừng hướng người về phía cửa sổ xem lang trung đã tới hay chưa, cánh tay đút nước cho Nhạc Liên run rẩy lạnh cóng.

Hắn khom eo mỏi, ngồi xổm trên đất, lấy ống tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán Nhạc Liên, vừa lo lắng quay đầu nhìn cửa sổ gỗ, lại quay đầu an ủi: “Lang trung sắp đến rồi.”

Mảnh gỗ cắm trên bụng Nhạc Liên đã hơn một ngày, bị ngâm nước biển quá lâu, da dẻ xung quanh đã sớm sinh mủ.

Nhạc Liên không còn sức để nói chuyện, nhẹ nhàng xoa bóp tay Giang Túng coi như an ủi.

Bây giờ, mỗi lần nhắm mắt hắn đều nhớ lại hình ảnh của Nhạc Liên kiếp trước, ôm thi thể của hắn tự sát, mở mắt ra lại nhìn thấy tiểu hài nhi này thoi thóp nằm bên trong giường, trên bụng cắm một mảnh gỗ thô to khoảng ba ngón tay.

Trái tim Giang Túng như bị thiêu đốt giày vò đến vỡ nát.

Gian nhà bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lão thái thái vội vã cọ đi bụi đất trên giày vải, khẩu âm dày đặc hô: “Lang trung đến!”

Giang Túng vội vã quay người, thấy người đến liền cứng đờ.

Lang trung kia một thân bạch y, Vân Hành cong mắt nhìn hắn thăm dò: “Giang công tử, khỏe không. Tiểu sinh vân du hái thuốc ở chỗ này, ngẫu nhiên gặp được quả thật là duyên phận.”

Giang Túng vốn không nhớ rõ vị Vân Hành tiên sinh này, thấy hắn híp mắt mỉm cười, ánh mắt không thân thiện, mới mơ hồ nhớ lại mười năm trước, thời điểm mười sáu tuổi từng đùa cợt Vân Hành tiên sinh trên đường, lúc đó Vân Hành tiên sinh cho hắn một bạt tai liền phẩy tay áo bỏ đi, Giang Túng vì thế mà phiền muộn nửa ngày.

Nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt Giang Túng không dễ nhìn lắm, đành phải khom mình hành lễ, cung kính nói: “Tiên sinh, mạng người quan trọng…Cầu xin tiên sinh cứu người trước, Giang mỗ nhất định sẽ hậu tạ.”

Giang Túng không dám kinh thường, chờ Vân Hành tiên sinh lên tiếng.

Vân Hành chậm rãi nói: “Hai mươi vạn lượng bạc trắng, cho ngươi bảy ngày để chuẩn bị.”

Hai mươi vạn lượng bạc trắng đối với Giang Túng mà nói như muối bỏ bể, nhưng hiện tại trên người hắn không có một đồng, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có vài đồng xu lẻ, đắm thuyền tổn thất mười vạn cân bột trân châu, thời hạn bốn tháng Tùy tiểu Hầu gia đưa ra chỉ còn không đầy một tháng.

Vân Hành vừa châm cứu cho Nhạc Liên vừa chờ câu trả lời của Giang Túng.

Giang Túng miễn cưỡng cười cười: “Tiên sinh, lúc trước quả thật ta không tốt, lúc đó tuổi còn nhỏ, ta thật sự sai rồi, hiện tại ta không thể lấy ra hai mươi vạn lượng bạc trắng, ngài thư thả cho ta mấy ngày, ta sai người nhà mang ngân phiếu đến, đừng nói là hai mươi vạn, hai triệu ta cũng mang đến cho ngài.”

Vân Hành không hề bị lay động, chậm rãi ngừng tay: “Trong vòng bảy ngày, hai mươi vạn lượng, không có thì cũng nên từ bỏ tiểu sinh này đi.”

Giang Túng siết chặt hàm răng đến mức phát ra tiếng, nhưng đáng tiếc người ở dưới mái hiên không hề lay động, không thể làm gì khác hơn là ăn nói khép nép cầu xin: “Ngươi muốn để ta nhìn thấy Nhạc Liên chết sao…Vân Hành, ngươi không có người mình yêu sao?”

Vân Hành thoáng nhíu mày: “Có, nhưng ngươi là ai mà dám bức bách ta cứu chữa? Cũng do ngươi làm xằng làm bậy trước, bây giờ ta đòi lại thì có đúng hay không.”

Ý nghĩ cưỡng bách Vân Hành vừa mới nảy sinh cũng đã bị dập tắt, Giang Túng bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng: “Ta sẽ làm hết sức, vạn mong tiên sinh cứu hắn một mạng.”

Vân Hành cũng không thèm nhìn hắn, phân phó một câu: “Đè hắn lại.”

“Thật tốt.” Giang Túng vội vã bò lên giường, dìu Nhạc Liên tựa vào lồng ngực của mình, đè hai tay hắn lại, thấp giọng xoa xoa an ủi, “Đừng lộn xộn, một lúc nữa sẽ ổn thôi.”

Ý thức Nhạc Liên mơ hồ, dựa vào bả vai Giang Túng hô hấp yếu ớt.

Vân Hành tiên sinh đút dược vào miệng Nhạc Liên, ngân châm đâm vào từng huyệt đạo, một tay nắm chặt mảnh gỗ dính đầy máu, chậm rãi rút ra.

Gân xanh trên cổ Nhạc Liên bỗng nhiên phồng lên, mồ hôi rơi như mưa, tựa vào hõm vai Giang Túng, vì miệng vết thương đau nhức mà sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, giữa môi mơ hồ phát ra tiếng gầm đau đớn.

Lòng bàn tay Giang Túng toát mồ hôi lạnh, siết chặt tay Nhạc Liên, ôm thấy thân thể hắn, thấp giọng động viên.

Sắc mặt Vân Hành không biến sắc, tình cờ nói một câu “Đè xuống, đừng để cho hắn lộn xộn”, nín thở tập trung rút mảnh gỗ ra khỏi bụng Nhạc Liên, mảnh gỗ thấm đẫm máu đen bị ném vào trong chậu, tiếp tục dùng đao mỏng nhỏ xử lý miệng vết thương, cắt đi những mảng thịt sinh mủ.

Nhạc Liên đau đớn tựa hồ cắn nát cả răng, cánh tay treo trên cổ Giang Túng, gò má tái nhợt u ám kề sát cổ Giang Túng, đôi môi run rẩy nghẹn ngào nói bên tai Giang Túng: “Ca ca….Rất thích…Nhạc Liên….Rất thích ca…”

Phảng phất như chỉ có vậy mới giảm bớt nỗi thống khổ mà người bình thường khó có thể nhẫn nhịn.

Từng tiếng suy yếu nỉ non quả thực như sắt nung in dấu từng vết trong tâm khảm của Giang Túng, Giang Túng vuốt ve tóc của hắn, môi mỏng kề sát mi tâm: “Ta ở đây, ta biết.”

Đau nhức triền miên giằng co một canh giờ, đợi đến lúc khâu lại vết thương, Nhạc Liên đã không còn tri giác. Giang Túng ngồi xổm bên mép giường lau tay lau người cho Nhạc Liên.

Vân Hành cầm mảnh vải nhỏ không nhanh không chậm lau đi máu đen trên tay: “Nếu sau bảy ngày ngươi không mang hai mươi vạn ngân phiếu đến đây, ta sẽ đổi thuốc cho hắn.”

Giang Túng đã không còn để tâm, chỉ cần có thể kéo Nhạc Liên trở về từ quỷ môn quan, ra ngoài cướp bạc cũng có thể.

Vân Hành liếc mắt nhìn Giang gia Đại thiếu đang thất hồn lạc phách trông coi Nhạc Liên, vị thiếu gia lãng tử phong lưu đa tình mười mấy năm, trong chớp mắt đã trở thành kẻ si tình.

“Ai…Thiên cổ kỳ văn.” Vân Hành nhẹ cảm khái, mang theo hòm thuốc bước ra khỏi gian phòng nhỏ, “Trong khoảng thời gian này nếu hắn không vượt qua được, tiểu sinh cũng không có cách xoay chuyển, Giang công tử nên nhọc lòng chăm sóc cho tốt.”

Giang Túng vội vàng đuổi theo, khom người chắp tay trước mặt Vân Hành tiên sinh: “Đa tạ tiên sinh.”

Vân Hành cũng không bận tâm nhiều đến hắn, hướng về phía trước bước đi.

Giang Túng lại vòng đến trước mặt, chắp tay nói: “Tiên sinh, lúc trước ta nói năng tùy tiện dốt nát liều lĩnh…Thật lòng xin lỗi, ngài là lang trung từ bi, mong đừng chấp nhặt chuyện cũ.”

Vân Hành lạnh nhạt nói: “Lang trung từ bi là khiêm tốn, không phải thứ để người khác lấy ra ràng buộc nói lời đạo nghĩa, người này ta muốn cứu, là có thể cứu, ta không muốn cứu, thì phải chết, từ trước đến giờ ta không phải là một lang trung dễ tính, không có hai mươi vạn lượng bạc, kết cục của Nhạc Liên ngươi là người rõ nhất.”

Giang Túng hơi cúi đầu, mắt phượng híp lại: “Được, hai mươi vạn lượng, sau bảy ngày sẽ giao cho ngươi không thiếu một văn, nếu như hắn chết trước mặt ta, hoặc bị dù chỉ một chút tàn tật đáng tiếc nào, ngươi nhất định phải chết. Vân Hành, chớ đùa giỡn ta.”

Vân Hành bị sự biến hóa này của Giang Túng làm cho bất ngờ, khẽ nâng chân, con ngươi thanh thúy nhìn Giang Túng, khẽ cười nói: “Ngươi có thể thử xem.”

Giang Túng nhìn Vân Hành biến mất ở ngã rẽ cuối đường, chỗ ngoặt có mấy tên ăn mày quỳ trên mặt đất ăn xin, tiểu thương ngồi xung quanh rao hàng, thỉnh thoảng có người đẩy mấy khối gỗ mộc, lưu lại một đường bụi đất mù mịt.

Giang Túng nhờ lão thái thái trong nhà chăm sóc Nhạc Liên, chạy đến khu chợ tản bộ một lúc.

Có một hiệu rèn bí ẩn vùi trong góc xó xỉnh, Giang Túng đi vào loanh quanh một hồi liền nhìn trúng một cái đao kỳ lạ.

Lưỡi đao phía sau cong vút, như một cái lưỡi hái, Giang Túng thử một hồi, dáng dấp cứng cỏi rất thích hợp.

Lão thợ rèn chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới, trầm giọng nói: “Cái này một trăm đồng một cái.”

“….” Toàn thân Giang Túng bây giờ không thể bỏ ra một trăm đồng, chà xát tay, “Cho thuê một ngày bao nhiêu tiền?”

Lão thợ rèn lạnh nhạt nói: “Mười đồng, thế chấp một trăm đồng, nếu hư hại thì phải bồi thường, nguyên vẹn thì trả lại tiền cho ngươi.”

Giang Túng cân nhắc, trả lại đao: “Được, đao này ngươi giữ lại cho ta.”

Thợ rèn khinh miệt: “Được.”

Giang Túng cười cười: “Tốt lắm.”

Hắn ra khỏi hiệu rèn liền đi vòng xung quanh, cuối cùng đi theo xe đẩy của thợ mộc, có không ít người cánh tay trần mồ hôi đầm đìa xúc cát bỏ lên xe đẩy, vận chuyển đi nơi khác.

Mấy vị chưởng quỹ đang ngồi dưới mái che nắng uống trà lạnh.

Giang Túng vờ như quen thuộc với mấy nam nhân kia, xách theo quả dưa vừa mới mua từ chợ bên kia ngồi xuống, cắt ra chia cho mấy người trên bàn, vừa cười vừa nói: “Đại ca, bên này đang làm gì vậy?”

Có một vị đầu trọc mập mạp râu quai nón cười ha ha cầm miếng dưa gặm, phe phẩy quạt cói, trong tay cuộn chuỗi hạt châu nói: “Ai, vài ngày trước đó ở phía Nam mưa bão, thôn bên đó bị ngập, quan phủ đưa bạc đến muốn nhờ chúng ta tu sửa, quả thật là thiên tai, a di đà phật, thiện tai.”

Giang Túng chắp hai tay cười cười: “Phải phải, phật gia nói phải, a di đà phật.”

Vị gia mập mạp đó từng làm việc trong chùa, tu sửa lại chỗ ngồi của Đức Phật, được nửa đường thì xuất gia làm sư, thích mọi người cung kính lễ đãi với mình, nghe được tiếng Phật gia của Giang Túng cả người liền sung sướng thoải mái.

Giang Túng rót chén trà cho mập gia: “Người ở đây xúc cát một ngày được bao nhiêu tiền công?”

Mập gia cười ha ha, đánh giá Giang Túng: “Ở chỗ của ta không có người ăn không ngồi rồi, một ngày chăm chỉ xúc đất sẽ được mười bảy đồng, ta đang thiếu người, nhưng một thân công tử này của ngươi có thể đẩy được xe cát không đây.”

Giang Túng vội vã xua tay, hừ cười một tiếng: “Ta không làm, ta có thể tìm người làm cho ngài, Vãn bối Giang Túng, ngài họ gì?”

Mập gia nhìn mỹ nhân tướng mạo đẹp mắt, tâm tình sung sướng, xoa đầu: “Trần.”

Giang Túng quay trở lại ngõ rẽ, đến chỗ mấy tên ăn mày đang ngồi chồm hỗm, huýt sáo: “Này, các tiểu tử.”

Chỗ này bế tắc khốn cùng, người bình thường cũng dựa vào đánh cá trồng trọt để sinh sống, không có tiền dư để bố thí, bọn tiểu khất cái đói bụng phờ phạc, bất mãn giương mắt nhìn Giang Túng, tỏ vẻ khinh thường.

Giang Túng lấy ra một chồng tiền xu, giơ lên trước mặt mấy tên ăn mày, chỗ này đồ ăn rất rẻ, một đồng tiền có thể mua hai cái bánh bao lớn.

Trong nhất thời, mấy tên ăn mày mắt sáng rực, chạy đến trước mặt Giang Túng.

Giang Túng liền thu tiền về, ngồi chồm hỗm trên đất khiêu mắt phượng đẹp đẽ, mỉm cười nói: “Ta tìm việc cho các ngươi, như thế nào, dùng sức kiếm tiền, không ăn trộm không ăn cướp.”

Một tiểu khất cái gầy yếu nhỏ giọng trả lời: “Cơm ăn cũng không đủ no, không có sức.”

Giang Túng lấy ra ba đồng tiền: “Một đồng tiền đủ mua một cái bánh bao một bát cháo, hoặc là hai cái bánh bao một khối đậu hủ ủ tương, ta cho các ngươi mượn ba đồng, các ngươi qua bên kia xúc cát, đêm nay trở về tìm ta, mỗi người đưa ta mười đồng, số còn lại là của các ngươi.”

Tiểu khất cái cau mày tức giận: “Ngươi lấy lời nhiều như vậy, kiếm lời từ ăn mày ngươi còn có lương tâm không.”

Giang Túng nhíu mày: “Vậy các ngươi đi ra hiệu buôn, xem thử ai chấp nhận cho ăn mày vay tiền.”

Tiểu khất cái đoạt lấy ba đồng tiền trên tay Giang Túng bỏ chạy, hắn là ăn mày, ký khế ước cũng không sợ, huống chi cũng chỉ là ba đồng.

Nét giảo hoạt trong mắt tiểu khất cái bị Giang Túng thu hết vào đáy mắt, Giang Túng cúi người nhặt chăn bông của tiểu khất cái lên, chậm rãi nói: “Buổi tối mang mười đồng đến chuộc gia sản.”

Tiểu khất cái chạy được mười bước liền dừng lại, quay đầu cau mày nhìn tên công tử vô lại.

Vừa dứt lời Giang Túng liền ngồi chồm hổm xuống, bàn điều kiện cùng mấy tên ăn mày nhỏ: “Qủa nhiên cái bang vẫn có mấy phần cốt khí, các tiểu sư phó, buổi tối đưa cho ta chín đồng là được.”

Thấy được một món hời lớn, mười tên ăn mày nhỏ xông lên, vô cùng phấn chấn lấy ba đồng tiền từ tay Giang Túng, chạy đi mua đồ ăn.

Giang Túng cũng không để ý xem bọn chúng có thật sự làm việc hay không, thu dọn hết chăn bông trên đất, mang về phòng, lấy cỏ lau che lại.

Nhạc Liên có chút tinh thần, ngồi dựa ở đầu giường, lo âu liếc nhìn khuôn mặt dính đầy cát đất của Giang Túng.

“Ngươi đã tỉnh?” Giang Túng vui mừng rót cho Nhạc Liên chén nước, ngồi bên giường đút hắn uống.

Nhạc Liên nhấp một miếng, nhìn đống chăn bông bẩn thỉu trên đất, cánh tay trắng bệch khoát lên đầu gối Giang Túng: “Ngươi đang chơi đùa gì vậy.”

Giang Túng cầm miếng khăn ướt lau mặt cho Nhạc Liên, tùy ý nói vài câu.

Nhạc Liên miễn cưỡng cười cười: “Đã là ăn mày thì tại sao có thể trả lại bạc cho ngươi.”

Giang Túng nhếch môi cười: “Ngày hôm nay có lẽ sẽ không, ngày mai ắt sẽ tới.”

Nhạc Liên lắc đầu một cái, mò cây đao dưới gối đưa cho Giang Túng: “Muốn dùng đao thì lấy cái này đi.”

Giang Túng đỡ lấy thanh đao hoa văn đỏ như máu từ tay Nhạc Liên, rút khỏi bao sờ sờ, liền bỏ lại vào trong bao, đặt lên gối đầu: “Ngươi từng nói đao này tên ‘Tung ca’, phóng ngựa trường ca, thứ sắc bén như vậy sao có thể mang đi làm loạn được.”

Nhạc Liên ngơ ngác, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Đời trước lừa gạt ngươi.” Nhạc Liên mím môi cười, “Là ‘Túng ca’, thời điểm không có ngươi ở bên cạnh, nó sẽ bảo vệ ta.”

Nhạc Liên giơ tay sờ mặt của hắn, lại chạm tới một mảng nước mắt.

Giang Túng ôm chặt cây đao kia, lông mi ướt át đẹp đẽ.

“Ngươi lừa gạt ta suốt nửa đời người.” Giang Túng nức nở nói.