Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 39: U Châu



Edit: Ys

Lần này biên quan đại thắng, Đại Lương một lần chiếm hạ ba châu ở bờ Bắc. Có Trịnh Án ở đây, Tần soái cũng không thể động tay động chân gì về chiến công của Đoạn Tư, từng cuốn từng cuốn gửi lên trên, mọi người đều nói không biết sau khi Đoạn Tư hồi kinh sẽ nhận được vinh dự đến thế nào. Các tướng quân vốn xa lánh Đoạn Tư cũng lờ mờ tỏ ý thân cận.

Nhưng Đoạn Tư lại không nể tình, vừa chắp tay với Tần soái tỏ vẻ mình có bằng hữu trên giang hồ muốn đi gặp, không thể đồng hành, trở về Nam Đô tự khắc sẽ gặp mặt, đã dứt khoát lưu loát mà biến mất. Hành động khinh cuồng như vậy làm Trịnh Án cũng giật mình không thôi, quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi chưa quá hai mươi, có được quân công là phơi phới hẳn.

Còn Đoạn Tư dứt khoát lưu loát biến mất thì giờ đây đang ở một khách điếm tại Vân Châu cùng với người kết chú của hắn, ngồi đối diện với Quỷ Vương điện hạ Hạ Tư Mộ.

Hạ Tư Mộ mặc một bộ quần áo hồng trắng phối cùng áo choàng sâu, đầu cài bộ diêu phi vân màu bạc lay động, tua rua rũ xuống vai. Nàng một tay chống cằm, tay còn lại đưa một viên đường to như quả trứng bồ câu cho Đoạn Tư: “Ăn nó.”

Đoạn Tư đã cởi bỏ chiến giáp quan phục, một thân áo bào viên lãnh, tóc buộc cao đuôi ngựa, giữa trán cột một sợi dây buộc trán màu đen hoa văn bạc, thoạt như như một chàng thiếu niên anh tuấn, không ai có thể nhìn ra hắn chính là Đoạn tướng quân Đoạn Thuấn Tức tiếng tăm lẫy lừng.

Hắn nhìn thoáng qua viên đường trong tay Hạ Tư Mộ, vươn tay nhận lấy bỏ vào miệng.

Hạ Tư Mộ nhướn mày, nói: “Ngươi không hỏi ta xem đây là thứ gì?”

Đoạn Tư nuốt vật không rõ là gì xuống, cười hồn nhiên đáp: “Ngươi sẽ không hại ta.”

Dừng một chút, hắn bổ sung: “Nếu ngươi muốn hại ta thì ta cũng không thể làm gì được.”

Đoạn Tư hiển nhiên là hiểu rất sâu câu nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Hạ Tư Mộ cười rộ lên, nàng búng tay một cái, chỉ vào bụng hắn nói: “Thứ ngươi vừa ăn chính là viên đường bọc đèn Quỷ Vương.”

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Đoạn Tư nghe được đáp án này thì vẫn mở to hai mắt, hắn hỏi: “Đèn Quỷ Vương?”

“Linh bảo tối cao của Quỷ giới, có thể gia tăng pháp lực gấp mười lần, biểu tượng của Quỷ Vương, bất kỳ con quỷ nào cũng nhỏ dãi ba thước tranh đến người chết ta sống – Hiện giờ đang ở trong bụng ngươi.”

Hạ Tư Mộ giới thiệu cho hắn một cách trôi chảy, sau đó ngón trỏ và ngón giữa tay phải khép lại, chỉ vào bụng hắn một chút. Một vòng phù văn màu đỏ theo ngón tay nàng khuếch đại, đèn Quỷ Vương trong bụng Đoạn Tư phát sáng theo.

Đoạn Tư lộ ra một chút biểu cảm thống khổ, cũng may cảm giác đau đớn biến mất rất nhanh, thời điểm hắn mở mắt ra, tức khắc ngây ngẩn cả người.

Thế giới đột nhiên khác hẳn lúc ban đầu, Hạ Tư Mộ bị vây quanh bởi một ít sợi tơ màu trắng lơ lửng trong không trung, ánh mặt trời hiện lên với cảm giác sền sệt như mật ong, phía sau nàng có rất nhiều bóng ma bay tới bay lui, bộ xương trắng khô quắt như cành cây.

“Những sợi tơ này…”

“Là gió.”

“Những bóng người này…”

“Là linh hồn lang thang.”

Hạ Tư Mộ hơi mỉm cười, giang hai cánh tay ra, ống tay áo màu đỏ mang theo vài sợi tơ trắng: “Đoạn tiểu hồ ly, chào mừng đến với thế giới của quỷ.”

Sau khi nuốt đèn Quỷ Vương vào, quỷ khí cường đại của đèn Quỷ Vương bao trùm lên nhân khí của Đoạn Tư, thoạt nhìn hắn trông như một con quỷ chính thống, có thể thấy Quỷ Vực. Thậm chí Hạ Tư Mộ còn để lại pháp chú trên đèn Quỷ Vương, liên kết Đoạn Tư, kiếm Phá Vọng và đèn Quỷ Vương với nhau, dùng linh lực của Phá Vọng để kích phát đèn Quỷ Vương, có thể để Đoạn Tư sử dụng được.

Đoạn Tư nói: “Ngươi đây là trở thành người phàm không có pháp lực nên để ta giả làm quỷ tới bảo vệ ngươi sao?”

“Xem như vậy đi.” Hạ Tư Mộ đưa minh châu ra.

Đoạn Tư hơi mỉm cười, đặt tay lên minh châu: “Thuấn Tức chắc chắn sẽ không phụ sự gửi gắm.”

Lần này thứ Hạ Tư Mộ muốn đổi là khứu giác.

Sau khi mi tâm Hạ Tư Mộ xuất hiện một chấm đỏ, nàng mở to mắt nhìn về phía Đoạn Tư.

Đoạn Tư chớp mắt nhìn nàng, nàng hệt như lần đầu tiên có được xúc cảm, đột nhiên tới gần hắn. Nàng kề sát cổ hắn hít hít cái mũi, vài sợi tua của bộ diêu phất qua sườn mặt hắn, nàng hỏi: “Đây là… mùi gì?”

Đoạn Tư hiểu rõ, đáp: “Trầm hương, hổ phách, Tô hợp hương, bạc hà, bạch cập, an tức hương. Em gái ta thích điều hương, thường phục của ta đều được muội ấy dùng hương liệu xông qua.”

“Trầm hương, hổ phách, tô hợp hương, bạc hà, bạch cập, an tức hương.” Hạ Tư Mộ nhỏ giọng lặp lại một lần, nàng tham lam hít một hơi thật sâu bên gáy hắn, nhẹ giọng nói: “Thật thơm.”

Đoạn Tư khẽ né tránh, Hạ Tư Mộ vì vậy mà giương mắt nhìn hắn, cười dịu dàng nói: “Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.”

Hắn rũ mắt đối diện với Hạ Tư Mộ, nhìn thấy môi đỏ khẽ mở, gằn từng chữ một: “Ngươi sợ nhột, có phải không?”

Lời này làm hắn cảm thấy như đại hoạ giáng xuống còn hơn cả nghe thấy kẻ địch đánh lén, Hạ Tư Mộ duỗi tay muốn chạm vào cổ hắn, Đoạn Tư nhanh nhẹn nghiêng người một cái, bóng đen chống lên bàn xoay một vòng đã đứng bên tường. Hắn cười nói: “Chuyện đã qua bao lâu rồi, điện hạ là vua của vạn quỷ, không đến mức…”

Hạ Tư Mộ xoa xoa lỗ tai, giơ tay: “Lại đây, bây giờ để ta chọc, hay là chờ ta khôi phục pháp lực rồi treo ngươi lên tra tấn ba ngày ba đêm?”

“…”

Quỷ Vương điện hạ thật sự là có thù tất báo.

Đoạn Tư đứng tại chỗ do dự một chút, thở dài đi đến ngồi xuống trước mặt Hạ Tư Mộ, đơn giản giang hai cánh tay ra.

“Điện hạ, mong thủ hạ lưu tình.”

Hạ Tư Mộ không trả lời, nàng nhàn nhạt hà một hơi lên lòng bàn tay, bắt đầu phỏng theo bộ dạng hắn lúc trước, sờ s.oạng khắp những chỗ dễ nhột trên eo và cổ hắn. Mới đầu Đoạn Tư còn cắn môi cố sức chịu đựng, dần dà, theo động tác ngày càng quá mức của Hạ Tư Mộ, cuối cùng hắn cũng nhịn không được mà cười ha ha. Hắn vừa nhịn không được mà bật cười, vừa giơ cánh tay tránh né, dù sao cũng không thể rời khỏi ghế dựa, chiếc ghế vang lên tiếng cót két, hương vị trầm hương mát lạnh nồng đậm tràn ra.

“Ha ha ha ha… Ta sai rồi… Ta thật sự sai rồi… Ta sẽ không tái phạm nữa… Điện hạ… Tư Mộ! Tha ta… Ha ha ha ha ha ha.”

Hạ Tư Mộ không để ý hắn, dốc hết sức lực muốn trả thù. Chỉ là vào lúc bất chợt ngẩng đầu lên, trông thấy Đoạn Tư cười, mi mắt hắn cong cong cười chảy cả nước mắt, thiếu niên trước giờ luôn quật cường thậm chí còn có chút điên cuồng, giờ phút này thật bất cần và vui vẻ.

Tựa như một thiếu niên lớn lên trong sự bảo hộ kỹ càng, không am hiểu thế sự.

Hạ Tư Mộ dừng tay một chút.

Từ khi nào nàng đã trở nên ấu trĩ như vậy, so đo với một người sống chưa đến hai mươi tuổi, loại việc nhỏ này cũng muốn trả thù.

Tựa như nàng khi mới mấy chục tuổi vậy.

Ánh mắt Hạ Tư Mộ loé lên, nhìn về nơi khác, nàng chậm rãi hạ tay xuống.

Lại bị Đoạn Tư bắt lấy cổ tay.

Hạ Tư Mộ ngước mắt nhìn hắn, thấy ánh mắt thiếu niên sáng quắc, hắn cười: “Ngươi đừng bày ra vẻ mặt này, ta không né tránh nữa, để cho ngươi chơi chán thì thôi, được không?”

Hạ Tư Mộ nhướn mày, rút tay về nói: “Vẻ mặt? Biểu cảm trên mặt ta là gì.”

Đoạn Tư lắc đầu, hắn suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Biểu cảm không hạnh phúc.”

Hạ Tư Mộ im lặng nhìn thiếu niên bị quỷ khí bao phủ, sau đó chỉ cười không tỏ ý kiến gì, thở dài: “Bỏ đi, tha cho ngươi, tiểu hồ ly.”

Những lời này của hắn không biết là vô tình hay cố ý, tóm lại là luôn có cách làm nàng buông tha cho hắn.

Ngày tiếp theo đến thăm Phủ Kiến thành ở U Châu Đan Chi.

U Châu dựa núi gần sông chính là vùng giao tranh của quân đội, đầu mối giao thông then chốt, dân cư đông đúc phồn hoa, đầu đường Phủ Kiến thành, giữa đám người nhộn nhịp, một đứa trẻ quỷ 6 tuổi trong bộ đồ hoa đang kinh hoảng chạy xuyên qua đám người, trốn ra ngoài thành.

Một đứa bé quỷ khác trông lớn hơn một chút đang đuổi theo đứa bé quỷ đồ hoa kia, hét lớn: “Nhãi con kia, đừng chạy!”

Con người không thể nhìn thấy hai con quỷ rượt đuổi nhau giữa phó xá sầm uất, họ chỉ lo việc rao hàng dạo phố của bản thân.

Con quỷ đuổi theo phía sau cuối cùng cũng dần dần đuổi kịp con quỷ mặc đồ hoa, hắn ta đá đứa bé đồ hoa lăn ra đất, dẫm lên nó nói: “Nhóc con ngươi trốn nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng bị ta bắt được, phạm vào tội chết còn cố ý bỏ chạy!”

Một đứa bé quỷ thoạt nhìn khoảng 10 tuổi gọi một đứa bé quỷ khoảng 6 tuổi là “nhóc con”, hình ảnh này thật sự là kỳ quái nói không nên lời. Con quỷ bắt được tội phạm bỏ trốn đắc ý chưa bao lâu, ngẩng đầu lại phát hiện có một con quỷ đang đứng cách đó không xa, đánh giá bọn họ.

Con quỷ kia là một nam nhân dáng người đĩnh đạc, đầu đội mũ có mạng sa đen chạm vai, trên mạng sa đen còn thêu hai cây tùng bách màu bạc. Tóc hắn cột đuôi ngựa đơn giản, ôm một thanh kiếm gỗ mun nạm bạc, khi gió thổi tung mạng sa đen có thể thông qua khe hở nhìn thấy hắn đang mỉm cười, đôi mắt thuần khiết.

Dựa vào khí tức của con quỷ này, hẳn là rất mạnh.

Con quỷ trông như đứa trẻ 10 tuổi, tên là Mạch Tử trừng mắt lên, nói: “Chấp hành công vụ thôi, nhìn cái gì mà nhìn!”

Nam nhân đôi mũ mạng hơi quay đầu lại, nói: “Công vụ?”

Mạch Tử còn chưa trả lời, con quỷ mặc đò hoa bị hắn ta dẫm dưới chân đột nhiên vùng dậy, lập tức thoát khỏi trói buộc của Mạch Tử, định lao vào một đứa bé trên đường. Mạch Tử biết nó muốn nhập vào người, thầm nghĩ không hay rồi, lớn giọng kêu to: “Này này! Ngươi…”

Hắn ta còn chưa nói xong, đã thấy nam nhân ôm kiếm cách đó không xa chợt loé lên, xuất hiện trước mặt con quỷ đồ hoa, hai luồng ngân quang chói mắt xẹt qua cổ tên nhóc đồ hoa, động tác nhanh đến hoa cả mắt.

“Đừng động đậy.” Nam nhân bình thản uy hiếp.

Mạch Tử hít một hơi, nam nhân này vậy mà lại dùng song kiếm, hơn nữa còn là Linh khí cực kỳ lợi hại.

Ác quỷ dùng Linh khí, cảnh này không khác gì lão hổ thu Võ Tòng về làm ma cọp, hay là một con gà đứng bếp múa may làm món gà hầm nấm.

Thằng nhóc áo hoa định nhập vào người không thành, phẫn hận nhìn nam nhân. Mạch Tử vỗ tay vừa sợ hãi vừa kích động đi tới, nhìn song kiếm trong tay nam nhân: “Lợi hại nha… Vị lão huynh này làm cách nào thế, vậy mà có thể dùng cơ thể quỷ khống chế linh kiếm?”

Nam nhân cười rộ lên, nói tránh đi: “Lão đệ nên nhanh chóng bắt lấy phạm nhân của ngươi đi.”

Mạch Tử nghe ra vài phần ý tứ trêu chọc trong lời nam nhân, hừ một tiếng lấy sợi xích ra trói thằng nhóc đồ hoa lại, nói: “Mới thành quỷ không bao lâu phải không? Ta nói cho ngươi biết, Quỷ Vực không lấy diện mạo luận bối phận, ta đã chết hơn 600 năm rồi, ngươi gọi ta một tiếng lão huynh cũng không quá đâu.”

Nam nhân thu kiếm thuận theo nói: “Thì ra là thế, làm phiền lão huynh chỉ điểm. Ngươi bắt đứa nhỏ này, nó phạm phải điều gì vậy?”

“32 Kim Bích Pháp, tội vô cớ hành hạ đến chết.”

“32 Kim Bích Pháp?”

Mạch Tử trợn mắt, lòng nói con quỷ này mới đến cơ nào vậy, ngay cả pháp điều là cái gì cũng không biết, chẳng phải việc quan trọng nhất sau khi hoá thành quỷ là hõ kỹ pháp điều sao? Tên này không biết là ở quỷ điện xui xẻo nào nữa.

Mạch Tử chỉ vào thằng nhóc đồ hoa giãy giụa trên đất: “Tên nhóc này cũng vừa thành quỷ chưa bao lâu, trước đó vài ngày hại chết một nhà mười sáu mạng ở thành U Châu, nhưng căn bản là không phải để ăn hồn hoả.”

“Vậy là vì sao?”

“Vì chơi vui – Tuổi còn nhỏ, thiếu hiểu biết.”

Mạch Tử dẫm lên thằng nhóc áo hoa, thở dài: “Vô cớ hành hạ người sống đến chết là trọng tội, ta phụng mệnh bắt nó đã vài ngày, cuối cùng cũng bị ta bắt được. À… Đúng rồi, ngươi trông rất lạ mặt đấy.”

“Tại hạ từ phương nam tới, vừa đặt chân đến.” Nam nhân cười nói.